"Các bạn học đừng căng thẳng, hôm nay chúng tôi đến đây vì chuyện gì chắc mọi người cũng đều biết." Trước những lời xì xào bàn tán, mặt Kỳ Tử Ngang không chút thay đổi đưa cho mọi người xem lệnh khám xét.

"Tiếp theo xin mời các bạn sinh viên tích cực phối hợp, chỉ là còn một số thủ tục nhất định phải hoàn thành, sẽ không mất quá nhiều thời gian."

Lời vừa dứt các thành viên của câu lạc bộ còn chưa kịp phản ứng, cảnh sát đã nhanh chóng chia thành hai đội.

Một đội là bộ phận kỹ thuật, do thầy Hình dẫn đến phòng thay đồ bên cạnh phòng tập, nơi cất giữ nhiều vật dụng cá nhân.

Đội còn lại bao gồm những gương mặt quen thuộc trong tổ trọng án, hai nhân viên khác của trường hướng dẫn sinh viên tạm thời đợi ở hành lang, sau đó họ bước vào phòng tập theo nhóm hai người để thẩm vấn.

Trong lúc đó, dựa lưng vào bức tường cũ nát trên hành lang,Tưởng Thiên Du nhìn lướt qua từng khuôn mặt với những biểu cảm khác nhau.

Thỉnh thoảng, trong phòng thay đồ truyền đến những âm thanh không rõ, nhưng bởi vì cửa khép hờ nên mọi người không nhìn rõ tình hình bên trong.

Bên tai lại truyền đến những tiếng nghị luận mơ hồ, có lẽ vì có người của nhà trường ở đây nên các thành viên cũng không dám quá càn rỡ, nói vài câu liền ngậm miệng lại.

Có người chán nản đi đi lại lại trong hành lang, có người cúi đầu kiểm tra điện thoại di động, có người chỉ ngồi xổm ở đó lấy tay gảy mấy mảnh sơn tường rớt xuống.

Lúc này thầy Hình đang canh ngoài cửa kính phòng tập, quay đầu lại nhìn thấy bộ dáng của bọn họ, liền khoanh tay bắt đầu giảng đạo: "Đứng không ra đứng, ngồi không ra ngồi, thế hệ các em..."

Vừa lẩm bẩm vừa lắc đầu: "Đã là người trưởng thành rồi, phải chịu trách nhiệm về hành vi của mình!"

"Các em muốn thành lập câu lạc bộ, trường học chưa từng ngăn cản, ngược lại rất ủng hộ! Kết quả thì sao? Kết quả các em cứ tự quyết định, chạy ra ngoài trường để cắm trại làm gì?"

"Khi ra ngoài cũng không báo trường lấy một tiếng, cuối cùng xảy ra chuyện, phụ huynh lần lượt quy trách nhiệm cho nhà trường, nhà trường cũng rất vô tội được chứ?"

Ông ấy chắc chắn không phải là người ở thành phố Giang, giọng nói khá nặng trọng âm, khiến nhiều cô gái trợn mắt xem thường.

Cũng có mấy nam sinh quay mặt đi chỗ khác, vẻ mặt chế nhạo khóe miệng hơi mấp máy bắt chước cách nói của ông.

Hành vi hài hước của họ đương nhiên khơi dậy tiếng cười dồn dập và kiềm chế từ những người khác, sau đó không thể kiềm chế được nữa, chẳng mấy chốc bật cười nghiêng ngả.

Chắc hẳn thầy Hình cũng nhận ra gì đó, khuôn mặt vốn đã dài của ông ấy lại dài thêm một chút vì không vui, nhưng cuối cùng ông ấy chỉ thở dài một hơi rồi quay trở lại vị trí bên ngoài phòng tập mà không nói thêm lời nào.

Nhìn những khuôn mặt tươi cười xung quanh, Tưởng Thiên Du nghĩ đây có vẻ chính là dáng vẻ vốn có của tuổi trẻ.

Chỉ là những lời dối trá và mạng người, đã bao phủ nó hoàn toàn bằng một màu máu.

Thời gian trôi qua, số lượng người trong hành lang đang giảm dần.

Như Tưởng Thiên Du dự đoán, bản thân là người cuối cùng.

Khi cô đẩy cánh cửa kính xập xệ và đầy graffiti của phòng tập một lần nữa, ngoài cửa chỉ còn lại hai người lẻ tẻ chưa kịp ra khỏi tòa nhà này và đại diện nhà trường do thầy Hình đứng đầu.

Không biết hôm nay có phải do mặc đồng phục cảnh sát không mà Kỳ Tử Ngang ngồi ở đó trông có vẻ còn thẳng tắp hơn thường, anh dường như đang cúi đầu xem ghi chép của những người trước đó, hoàn toàn không để ý rằng lại có người bước vào.

Lục Lê ở bên cạnh mỉm cười, ra hiệu cho cô ngồi xuống chiếc ghế trước mặt: "Bạn học Nhậm, lại gặp nhau rồi."

“Chào hai vị cảnh sát.” Tưởng Thiên Vũ ngoan ngoãn ngồi ở chỗ đó, chớp chớp mắt nhìn bọn họ.

"Phía cô..." Lục Lê lật xem tài liệu trong tay, dài giọng nói: "Thật ra cái gì nên hỏi hai ngày trước đã hỏi rồi."

Xét cho cùng, vật chứng có sức thuyết phục hơn so với nhân chứng, ít nhất trong trường hợp cái chết của Tôn Thiên Dương, nữ sinh trước mặt không có gì khả nghi.

Thực tế họ đến đây với hai mục đích chính.

Đầu tiên là xem thử, trải qua thời gian dài như vậy lời khai của mấy chục người hiện tại và vào ngày xảy ra án mạng có khác biệt gì lớn hay không.

Bởi vì nếu ai đó thực sự nói dối vào thời điểm đó, thì theo thời gian kẻ đó có thể sẽ buông lỏng tâm lý, dễ bị lộ sơ hở hơn.

Thứ hai là...

Lấy lại tinh thần, Lục Lê nở nụ cười thân thiện: "Bạn học Nhậm, hai ngày qua cô có nhớ lại chi tiết cụ thể nào của đêm hôm đó không? Chi tiết nào cũng được."

Tiếc nuối cụp mắt, Tưởng Thiên Du có vẻ hơi ngập ngừng: "Ngại quá, vẫn không có..."

Bất cứ khi nào cô nhắm mắt lại và cố gắng xâm nhập ký ức có liên quan của nguyên chủ vào thời điểm xảy ra sự việc, tất cả những gì cô nhận được là cơn chóng mặt vô tận và một khoảng hư vô đầy màu sắc.

"Không sao không sao." Lục Lê vội vàng an ủi, có lẽ trong lòng anh ta đã coi Nhậm Vũ Mộng là một nạn nhân khác của vụ án, cho nên thái độ rất thân thiện: "Chuyện thế này cũng đâu vội được..." ( truyện đăng trên app TᎽT )

Đột nhiên có tiếng gõ cửa.

Kỳ Tử Ngang cuối cùng cũng ngẩng đầu từ bản ghi chép lên, trầm giọng đáp: “Mời vào.”

Người bước vào là nữ cảnh sát đeo kính của phòng kỹ thuật, Trương Diệp.

Cô ấy bước nhanh đến bên cạnh Kỳ Tử Ngang, trên tay cầm một túi vật chứng, sau khi đưa túi vật chứng cho người đàn ông, cô cúi người nói nhỏ vào tai anh vài câu.

Tưởng Thiên Du thấy thế nhíu mày.

Không biết vì sao, cô chỉ cảm thấy đối phương đột nhiên nhìn cô, ánh mắt rơi vào trên người mang ý ngờ vực.

"Được, tôi hiểu rồi, cảm ơn chị Trương."

Đến khi nữ cảnh sát đi ra ngoài, Kỳ Tử Ngang giơ túi vật chứng trong tay lên, giống như cho cô xem: "Nhậm Vũ Mộng, cái này nhìn quen không?”

Đó là một gói đồ có bao bì nhựa bên ngoài có phần quen thuộc, được bọc trong một chiếc túi vật chứng trong suốt, trông rất bình thường không có gì lạ.

Chỉ liếc mắt một cái, Tưởng Thiên Du đã có suy đoán về nguồn gốc của thứ này, nhưng nét mặt vẫn mờ mịt như cũ lắc đầu: "Chưa từng thấy."

Câu trả lời này có vẻ đã nằm trong dự tính của Kỳ Tử Ngang, anh đặt túi vật chứng sang một bên, mặt không chút thay đổi khoanh tay trước ngực, hơi khom người về phía trước: “Hai ngày qua, cảnh sát đã tiến hành truy lùng nguồn gốc hung khí giết hại Tôn Thiên Dương."

"Đáng tiếc, kiểu dáng của dao rất bình thường, có thể mua ở bất kỳ siêu thị nhỏ nào trên đường, rất khó tìm được nguồn gốc."

"Cô nói xem có trùng hợp không, ngay khi cuộc điều tra của chúng tôi đang bế tắc, bao bì bên ngoài của hung khí lại xuất hiện."

"Lại ở trong tủ đồ có tên cô."

Nghe vậy con ngươi Tưởng Thiên Du co lại, ánh mắt nhìn hai người đối diện đầy vẻ lo sợ.

Cô không giết Tôn Thiên Dương, sự thật này ba người họ đều biết rất rõ.

“Thứ này tôi khẳng định không có mua, sao có thể….?” Phản ứng của cô rất bình thường, diễn giải vô cùng nhuần nhuyễn một cô gái vô tội bị hãm hại.

Lúc này Lục Lê đã cầm túi vật chứng cùng với bao bì bên ngoài của con dao, sau khi nhìn một hồi quay đầu lại nhẹ giọng nói với đội trưởng: “Đội trưởng Kỳ, xem ra hôm đó chúng ta thả Nhậm Vũ Mộng về sớm thật sự có hiệu quả, có kẻ ngồi không yên rồi này."

Bằng chứng phù hợp được tìm thấy vào đúng thời điểm, nghi phạm hẳn là có chút lo lắng.

Thủ đoạn vu oan vụng về thế này, chỉ có những người không biết cảnh sát đã thu được bằng chứng gì mới núp trong bóng tối và tự mãn sau khi làm chuyện như vậy.

"Khi người ta nóng vội sẽ tự rối rồi đánh mất vị thế, sơ hở mà chúng ta muốn chẳng phải ngay trước mắt sao?" Kỳ Tử Ngang chỉ vào túi vật chứng trong tay: "Như tôi đã nói, rất khó truy ra nguồn gốc của hung khí."

Lục Lê nhìn kỹ một chút, thiếu chút nữa cười thành tiếng: "Đội trưởng Kỳ, bao bì bên ngoài có ghi giá của siêu thị, đợi sau khi về bảo chị Trương làm công việc phục hồi và đối chiếu, có lẽ thực sự có thể tra được các ghi chép mua hàng có liên quan."

"Có lẽ cũng không cần phiền phức như vậy, nếu như may mắn đối phương vô tình lưu lại dấu vân tay ở bao bì bên ngoài hoặc là ở tủ đựng đồ của Nhậm Vũ Mộng nữa chứ nhỉ?" Nói xong, Kỳ Tử Ngang đứng dậy khỏi ghế, chỉ qua loa cất xấp ghi chép vào túi hồ sơ.

Sau đó, anh khẽ gật đầu với cô gái vẫn đang ngồi thẳng trên ghế: "Bạn học Nhậm, chúng tôi đi trước, cảm ơn sự hợp tác của cô."

"Được." Tưởng Thiên Du ngoan ngoãn đáp, cầm túi xách dưới chân lên đứng dậy đi ra ngoài.

Dọc theo hành lang dài, cô chậm rãi đi về phía cổng tòa nhà phụ của trung tâm hoạt động.

Mơ hồ có thể nghe thấy cuộc nói chuyện ngắt quãng giữa thầy Hình và Kỳ Tử Ngang ở phía sau, giọng nói hơi trầm đặc biệt của người đàn ông này khiến cô có hơi thất thần.

Khi bước ra khỏi tòa nhà phụ, Tưởng Thiên Du theo bản năng quay đầu sang trái dưới ánh nắng ấm áp của bầu trời mùa thu, mắt cũng vô thức nheo lại thành một đường.

Nhưng mà giây kế tiếp, một bóng người đột nhiên vọt tới trước mặt cô, đối phương không nói không rằng túm lấy cổ áo sơ mi của cô, không ngừng kêu lên: “Đồ giết người! Đồ giết người!"

"Mày trả con trai lại cho tao, trả con trai lại cho tao!"

Bị kéo lắc dữ dội Tưởng Thiên Du chỉ có thể nhìn thấy khuôn mặt vặn vẹo tới gần.

Bà ta là một người phụ nữ tiều tụy, trông chừng năm mươi tuổi, không biết có phải do quá đau buồn không mà giọng nói khàn khàn và khó nghe.

Cách đó không xa là một đám sinh viên vây xem náo nhiệt, trong số đó có những bóng dáng quen thuộc trong câu lạc bộ Street Dance.

Thu tầm mắt lại, Tưởng Thiên Du ổn định cơ thể, cố gắng nói lý lẽ với đối phương: "Bác gái, chuyện của con trai bác cháu rất tiếc, nhưng cháu không giết..."

"Mày nói láo! Nhiều người tận mắt chứng kiến như vậy, chính mày giết con tao!" Người phụ nữ trung niên hét lên và giơ tay phải lên cao, dường như có ý định ra tay.

Cảnh tượng dữ dội này, tất nhiên đã khiến rất nhiều sinh viên bất ngờ kêu lên.

Cô miễn cưỡng khống chế xung động tự bảo vệ mình, vào lúc cái tát giáng xuống Tưởng Thiên Du khéo léo khiến tay trái của người phụ nữ buông lỏng cổ áo.

Lại hơi lùi về sau một chút, cái tát đó lướt qua chóp mũi của cô tiếp tục đi xuống, chạm nhẹ vào ngực.

Nhìn từ xa, thì giống như bên kia đã giận dữ đẩy cô một cách thô bạo.

Cô huận thế loạng choạng ngã xuống bậc thang phía sau, khóe mắt thoáng thấy bóng người vừa đi ra từ tòa nhà phụ, Tưởng Thiên Du che mặt gào lên: "Đánh người! Ai gọi cảnh sát giúp tôi với!"

Lục Lê lập tức chạy tới ngăn người phụ nữ trung niên đang định tiếp tục sử dụng bạo lực lại, cố gắng tiến hành phê bình bà.

Mà Kỳ Tử Ngang thì vừa đi tới bên mép bậc thang, ngồi xổm xuống dùng ngón tay gõ nhẹ vai trái của cô: "Diễn xong chưa?"

"..."

Nghe vậy Tưởng Thiên Du lập tức đóng băng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play