Két...
Tưởng Thiên Du đang ngủ trên ghế thẩm vấn, nghe thấy cửa phát ra tiếng động thì từ từ ngẩng đầu lên.
Cơn đau nhức sau gáy kích thích dây thần kinh của cô hoạt động nhanh chóng, cô mở mí mắt liếc nhìn đồng hồ trên bức tường đối diện, đã hơn ba giờ sáng.
"Nhậm Vũ Mộng." Kỳ Tử Ngang dẫn theo Lục Lê ngồi xuống, dùng bút gõ lên bàn, ra hiệu cho cô tỉnh táo một chút.
"Vâng." Cô đáp lại, bởi vì đã mấy tiếng cô không được uống nước nên lúc nói chuyện có một chút khô khốc.
"Cô thật sự không nhớ rõ rốt cuộc trước khi xảy ra án mạng tại sao phải chạy vào lều Tôn Thiên Dương?" Lục Lê khẽ nhíu mày, nghiêm mặt hỏi.
Tưởng Thiên Du nghe vậy hơi khép mắt, lần này không giống hai lần trước, ký ức của nguyên chủ hoàn toàn mất đi, muốn kích hoạt những ký ức liên quan cần một số đồ vật hoặc hoàn cảnh nhất định.
Nhưng với cô, độ khó vẫn chưa hề hạ xuống, hay có thể nói là... cao hơn.
Thứ mà Nhậm Vũ Mộng đánh mất chính là ký ức quan trọng nhất, dù cô có cố gắng thế nào thì tất cả những gì hiện lên trong đầu đều là những hình ảnh méo mó uốn lượn, sặc sỡ thậm chí không thể nhìn rõ mặt người.
Rõ ràng, đây là di chứng của việc dùng quá liều chất gây ảo giác.
Im lặng một lúc, cô vẫn lim dim mắt lắc đầu hai cái: “Tôi không nhớ, chuyện liên quan đến đêm đó, ký ức rõ ràng cuối cùng của tôi là tôi ngồi dưới gốc cây đại thụ, vì trời tối nên bị muỗi đốt, bắp chân ngứa ngáy nên tôi cứ gãi mãi."
Câu trả lời này dường như đã nằm trong dự đoán của Kỳ Tử Ngang, mặt anh chẳng chút động tĩnh gì, vẫn giữ tư thế nhìn bản báo cáo trên tay.
Lục Lê thấy anh không định lên tiếng, chỉ có thể tiếp tục nói: "Thông qua thẩm vấn với hơn mười mấy người trong câu lạc bộ Street Dance, rất nhiều người nói rằng mối quan hệ giữa cô và Tôn Thiên Dương không bình thường, có phải hai người đang hẹn hò không?"
"..." Tưởng Thiên Du nghiêm túc suy nghĩ một chút, thận trọng đáp: "Tạm thời cũng coi như đang trong thời kỳ mập mờ đi, tôi có chút tình cảm với cậu ta, về phần cậu ta có tình cảm với tôi không thì tôi không rõ lắm."
Kỳ Tử Ngang tiếp lời: "Chúng tôi cũng tìm thấy một hàm lượng chất gây ảo giác nhất định trong cơ thể của nạn nhân, nếu bây giờ cô là cảnh sát, cô thấy sao về tình huống này?"
Cô nghe thấy câu hỏi nhưng không có phản ứng ngay mà lại nghiêm túc quan sát hai người ngồi đối diện trên bàn thẩm vấn.
Người thẩm vấn bên cạnh anh đã thay đổi từ Từ Lập Đạt thành Lục Lê, điều này đủ để chứng minh thái độ của cảnh sát, có lẽ đã tìm thấy điều gì đó đáng ngờ trong bằng chứng mang về.
Mặc dù điều đó không có nghĩa là cô không còn hiềm nghi, nhưng ít nhất điều đó có nghĩa là sự nghi ngờ của cô đang dần thu hẹp lại, ít nhất không cần phải kêu Từ Lập Đạt ra dọa cô.
"Thấy sao á?" Tưởng Thiên Du theo thói quen lặp lại hai từ cuối cùng trong lời nói của đối phương, cân nhắc nói: "Có thể sẽ nghĩ tôi và Tôn Thiên Dương là một cặp đôi ngọt ngào ân ái, khi những người khác đang tổ chức tiệc lửa trại, chúng tôi gặp riêng và cắn thuốc trong lều.”
"Không ngờ tính toán liều lượng thất bại, lại ngoài ý muốn hút quá liều nảy sinh ảo giác, sau đó tôi mất lí trí trong tích tắc lỡ tay gây ra thảm kịch."
Nghe được suy đoán của cô, trong mắt Kỳ Tử Ngang hiện lên một ý cười khó nhận ra, sau đó không thừa lời giải thích vài câu: "Dựa theo kiểm tra của phòng kỹ thuật, hàm lượng chất gây ảo giác trong người cô vào thời điểm xảy ra vụ án có lẽ đã vượt quá giới hạn tối đa mà cơ thể cô có thể chịu được, cho nên..." ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )
"Cho nên tôi trợn trắng mắt trở thành một con chó chết mặc cho người ta sắp đặt." Tưởng Thiên Du nhướng mày.
Đối với lời miêu tả của cô, Lục Lê lập tức mím môi, khuôn mặt méo mó vì cố nhịn cười.
Anh ta chưa từng thấy người nào đã rơi vào tình huống như vậy mà vẫn có thể pha trò trước mặt cảnh sát, lúc đầu anh ta còn tưởng Từ Lập Đạt phóng đại, nhưng lúc này anh ta đã hơi tin.
Người dám nói bóng gió với cảnh sát trong lần thẩm vấn đầu tiên thực sự tồn tại.
"... Đúng vậy." Kỳ Tử Ngang gật đầu: "Căn cứ vào một số chứng cứ khác không tiện tiết lộ, cuối cùng... Nếu cô không phản đối gì, hãy đọc hai biên bản thẩm vấn, xác nhận chính xác rồi ký tên, cô mới có thể rời đi."
Trong khi nói, Lục Lê đã bước tới và mở còng tay trên ghế thẩm vấn.
Hoạt động nhẹ khớp tay hơi ứ máu, Tưởng Thiên Du nhanh chóng và cẩn thận đọc ghi chép mà đối phương đưa cho, sau đó thoải mái ký tên, ấn dấu vân tay của mình.
Cô thực sự nghĩ rằng nguyên chủ vô tội, hơn nữa cô luôn tin tưởng nếu nguyên chủ không phải hung thủ, cuối cùng cảnh sát nhất định có thể trả lại sự trong sạch cho cô.
Chỉ là không ngờ hành động của tổ trọng án lại nhanh như vậy.
Kỳ Tử Ngang đứng dậy đưa điện thoại lại cho cô, còn rất tri kỷ dặn dò: "Cô xem có thể liên hệ với bạn học hoặc người nhà không, bảo bọn họ đem cho cô một bộ quần áo, bộ trước là vật chứng quan trọng trong vụ án, tạm thời không thể mang ra khỏi phòng chứng cứ."
"Cho dù mang ra được, tôi cũng không nghĩ là mình có thể tiếp tục mặc nó."
Cúi đầu nhìn xuống chiếc áo phông rộng thùng thình và quần thể thao đang mặc không biết ở đâu ra, Tưởng Thiên Du nhận điện thoại, ngẩng đầu lên và nói một cách chân thành: "Cảnh sát Kỳ, cảm ơn anh, tôi biết tôi có thể tin tưởng anh."
Ánh mắt Kỳ Tử Ngang chợt lóe lên gì đó, vẻ mặt như thường gật đầu rồi xoay người rời đi.
Lục Lê bị bỏ lại lải nhải dong dài thêm vài câu, bảo cô có thể vào phòng nghỉ đợi người đến đón, trong phòng có nước nóng và mì gói bla bla, sau đó vội vàng đuổi theo.
Sau khi phòng thẩm vấn khôi phục lại sự yên tĩnh vốn có, Tưởng Thiên Du mở màn hình điện thoại lên, nhìn vào những hàng tên trong danh bạ suy đi nghĩ lại cuối cùng vẫn bấm một dãy số.
Đến khi cô ra khỏi tòa nhà văn phòng của Cục cảnh sát thành phố Giang thì đã hơn năm giờ sáng, sắc trời hơi hửng sáng, không khí mang theo hương thơm đặc trưng của đất ẩm ven sông.
Người đến đón cô là hai người bạn cùng phòng trong khu ký túc xá mà nguyên chủ Nhậm Vũ Mộng ở, đều ở độ tuổi đôi mươi, quá đỗi tò mò khiến người ta bị choáng ngợp.
Sau khi trả lời vài câu hỏi đơn giản, hai cô gái chắc cũng thấy cô mệt nên cùng đỡ cô đứng ven đường đợi xe.
Chưa được vài phút, ba người họ đã thành công bắt được một chiếc taxi, sau khi đẩy nhau vào xe thì nhanh chóng biến mất.
Khi đó ba người Kỳ Tử Ngang, Lục Lê và Từ Lập Đạt đang đứng trước cửa sổ văn phòng nhìn bọn họ, Từ Lập Đạt vừa nhai bánh mì vừa lẩm bẩm: "Đội trưởng Kỳ, thả người về thế này có qua loa quá không?"
"Không tính nạn nhân thì tổng cộng có mười tám người, không bằng bắt hết lại rồi thử từng người một, bảo đảm có người lời nói thường xuyên mâu thuẫn, đến lúc đó chẳng phải cơ hội của chúng ta đến rồi sao?"
"Nếu chúng ta thực sự làm vậy, những ngày đau đầu của chúng ta vẫn còn dài." Kỳ Tử Ngang cảm khái lên tiếng.
"Cha mẹ, nhà trường, truyền thông, cái nào cũng khủng khiếp, dù sao bọn họ đều là sinh viên của Học viện Sư phạm, chỉ cần liên lạc kịp thời với nhà trường kiểm soát đúng lúc, không ai có thể trốn thoát được."
"Hơn nữa vào đêm xảy ra sự việc, cả chục người này đều đã uống rượu, anh hỏi hai lần bọn họ cũng có thể kể ba chuyện khác nhau. Đôi khi nhiều thông tin quá cũng không tốt, chúng ta phân biệt thật giả thì phí biết bao nhiêu thời gian và sức lực?"
Sau khi nghe lời giải thích, cả Lục Lê và Từ Lập Đạt đều tỏ vẻ tán thành.
Sau đó, Lục Lê nhìn thấy anh vẫn đứng bên cửa sổ bèn thò đầu liếc nhìn xuống lầu, vừa vặn nhìn thấy cảnh Tưởng Thiên Du và hai người bạn cùng phòng lên xe: "Đội trưởng Kỳ, anh không cần lo lắng, Nhậm Vũ Mộng này mặc dù đã dùng thuốc nhưng về cơ bản đã chuyển hóa gần hết, bác sĩ cũng đã kiểm tra cho cô ta, trở về nghỉ ngơi hai ngày là ổn rồi."
"Hơn nữa, cô ta đã có người chăm sóc nên sẽ không có chuyện gì đâu."
"Không phải tôi lo lắng cho cô ta." Kỳ Tử Ngang thu hồi ánh mắt, giọng điệu có chút không chắc chắn: "Tôi chỉ không nhớ là đã nói với Nhậm Vũ Mộng rằng tôi họ Kỳ."
Lục Lê sửng sốt, nhưng anh ta cũng không quá để tâm vấn đề này: "Không nói sao? Có lẽ khi cô ấy ở hiện trường, cô ta đã nghe thấy một đồng nghiệp nào đó gọi anh đấy!"
Hiện trường vụ án luôn hỗn loạn và bận rộn, lắm người nhiều miệng ai lớn miệng nói to chuyện gì cũng không chắc được.
Với vấn đề này, Kỳ Tử Ngang từ chối cho ý kiến, chỉ nói thêm một câu: "Khi đó cô ta hẳn là vừa "Giết người xong", chẳng những không hoang mang lo sợ còn có thể chuyên tâm nghe lén người khác nói chuyện, thật là khiến người ta bất ngờ."
"Hơn nữa, lúc ấy trong cơ thể cô ta có nồng độ chất cấm khá cao, đầu óc cả người cũng không nên minh mẫn như vậy mới phải."
"Nói đến tỉnh táo, cô ta có thể biết rằng mình đang cầm con dao trong tay ngay từ khi mở mắt ra, tiếp theo còn cố gắng giữ cho hung khí không bị hư hại, đây đâu giống điều mà một người có tâm trí hỗn loạn có thể làm được."
Lục Lê nghe vậy, có chút kinh ngạc: "Đội trưởng Kỳ, chẳng phải anh vẫn còn nghi ngờ cô ta sao..."
Kỳ Tử Ngang không đáp lại, mà là giơ tay lên để giãn nhẹ tấm lưng rộng của mình, sau đó đi thẳng trở lại bàn làm việc.
Để lại Lục Lê và Từ Lập Đạt ngơ ngác nhìn nhau.
*
Sau khi an toàn trở về Học viện Sư phạm thành phố Giang, Tưởng Thiên Du nằm trong ký túc xá cả ngày để chữa trị cơ thể bị tổn thương do dùng thuốc quá liều của nguyên chủ Nhậm Vũ Mộng.
Vào lúc này có lãnh đạo nhà trường và cố vấn học tập lớp cô đến thăm hỏi an ủi nhưng cũng chỉ là hình thức cả thôi.
Có lẽ nghĩ rằng nếu cô có thể bước ra khỏi cục cảnh sát chắc cũng không có gì to tát, nhà trường có vẻ cũng không để ý lắm. Chỉ biểu thị rằng sẽ liên lạc thêm với cha mẹ của nguyên chủ, rồi rời đi.
Dù sao Tôn Thiên Dương mới là người thực sự khiến họ cảm thấy lo lắng, một đứa trẻ đang yên đang lành đi học lại gặp tai nạn kiểu này, mặc dù không xảy ra trong trường, nhưng gia đình vẫn không dễ dàng bỏ qua.
Ngày thứ ba sau khi xảy ra án mạng, cha mẹ Nhậm Vũ Mộng vội vã đến thành phố Giang.
Đây là lần đầu tiên Tưởng Thiên Du dùng thân thể của người khác đối phó 'cha mẹ', trải nghiệm này có chút mới lạ.
Nhưng may mắn thay, vợ chồng nhà họ Nhậm tính tình rất ôn hòa, chuyện xảy ra như vậy chỉ thấy tội nghiệp cho con gái nên đưa cô ra ngoài ở phòng trọ nghỉ ngơi, trước mặt cô cũng không nói lời nào.
Cuối cùng vào buổi sáng của một ngày khác, cô nhận được tin nhắn từ câu lạc bộ Street Dance trên điện thoại của Nhậm Vũ Mộng.
Tên nhóm là "Tỏa sáng Street Dance", người đứng đầu câu lạc bộ đề xuất tổ chức một buổi lễ đưa tiễn đơn giản cho Tôn Thiên Dương, đúng như dự đoán, rất nhiều người hùa theo, họ bắt đầu thảo luận về các chi tiết liên quan.
Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Tưởng Thiên Du ăn mặc phù hợp chào hỏi cha mẹ nguyên chủ xong rồi ra cửa.
Dựa theo ký ức lần mò quanh khuôn viên trường tìm được tòa nhà phụ nơi trung tâm hoạt động của câu lạc bộ Street Dance, sau khi vào đi dọc theo hành lang ở tầng một cho đến cuối dãy.
Ngay khi định đẩy cánh cửa kính dán hoa sặc sỡ ra thì chợt nghe thấy tiếng nói chuyện ở bên trong.
Động tác tay của cô ngừng lại, vẻ mặt khó hiểu nghiêng đầu.