Editor: Phô mai

“Còn không mau gọi điện cho viện trưởng đi?”

Sau khi nghe được yêu cầu của kẻ bắt cóc đám bác sĩ và y tá bên cạnh như tìm thấy người có thể gửi gắm hy vọng, nhưng không lâu sau một bác sĩ cầm điện thoại tuyệt vọng hét lên: “Có thể hôm nay viện trưởng Vương đi ra ngoài tỉnh mở họp mất rồi, không liên lạc được!”

Ngay khi bọn họ hoảng loạn anh cảnh sát đi tới bên người cô cảnh sát vừa quan sát kẻ bắt cóc rúc ở góc tường vừa nghiến răng nói với âm lượng đủ để hai người nghe thấy: “Cảnh sát gần đây bao giờ mới tới? Cục Cảnh Sát cho chi viện đi chưa?”

“Đều đang trên đường đến rồi, đồn cảnh sát phải chừng ba bốn phút nữa, quân chi viện sẽ lâu hơn một chút.” Cô cảnh sát vội vàng trả lời.

“Ba phút…” Anh cảnh sát nghe vậy thì nhíu chặt mày, dù trong lòng có áp lực cực lớn cũng không dám thể hiện ra chút nào ở trước mặt nhiều người như vậy. Trời biết anh ta mới được nhận chức còn chưa được nửa năm mà đã gặp phải trường hợp này rồi, thật làm khó người ta quá mà.

Đúng lúc này cô cảnh sát như nghĩ tới cái gì đó, nói: “Đúng rồi, lúc nãy đội trưởng Kỳ bảo đã tới bãi đỗ xe, chắc là sắp lên đây rồi đấy…”

Lúc nói cô ta còn nhón chân nhìn về phía thang máy, nhưng trong mắt toàn là những cái đầu đen tuyền, chẳng nhìn được gì cả.

Nghe vậy anh cảnh sát thở dài nhẹ nhõm một hơi. Sự tồn tại của Kỳ Tử Ngang trong lòng bọn họ như Định Hải Thần Châm vậy, anh ấy hẳn sẽ có cách giải quyết tình huống trước mặt này.

Ít nhất vẫn có thể câu giờ tới khi chi viện đến.

Nhưng chưa đợi anh ta thở phào xong kẻ bắt cóc ở góc tường bỗng nhiên có động tác mới!

“A!”

Đầu tiên là bác sĩ nữ thét một tiếng chói tai, ngay sau đó mọi người cảm giác như mình bị hoa mắt, hình như bác sĩ nữ bị người ta đẩy mạnh ra ngoài, nghiêng ngả lảo đảo bổ nhào vào đài phục vụ, một lúc lâu sau mới ổn định lại tinh thần.

Giây tiếp theo theo tiếng leng keng của kim loại rơi xuống đất, mọi người thấy hai người ở góc tường đang quấn lấy đánh nhau liên tục.

“Đó không phải là…” Cô cảnh sát kinh ngạc hô lên.

Tuy anh cảnh sát rất khiếp sợ nhưng vẫn nhanh chóng dẫn người đưa bác sĩ nữ đang ngơ ngác ghé vào đài phục vụ tới nơi an toàn, khi quay đầu lại thấy dây thừng đầy đất.

Vậy nên cảnh vừa nãy anh ta nhìn thấy không phải là ảo giác!

Người phụ nữ mặc quần áo bệnh nhân sọc xanh sọc trắng tên Chu Nhã thật sự đã tự cởi dây thừng nhân lúc kẻ bắt cóc thả lỏng cảnh giác, sau đó bật dây kiềm chế tay cầm dao găm của gã ta nhanh như chớp, thuận thế đẩy con tin trong lòng ngực gã ra ngoài.

Trước mắt sau khi trải qua mấy hiệp đánh nhau cuối cùng kẻ bắt cóc đã lùi được tới chỗ gần với dao găm, xem ra gã đang muốn nhặt dao găm lên lại rồi tiếp tục hành hung.

Tưởng Thiên Du nắm bắt cơ hội, thừa dịp gã khom lưng cô cong chân tặng cho mặt kẻ bắt cóc một cái đầu gối!

“A… Á!”

Tiếng kêu thảm thiết của người đàn ông theo sát sau đó, chỉ thấy kẻ bắt cóc che mũi lại lùi về sau hai bước rồi ngã dúi dụi xuống đất, nước mắt không khống chế được chảy giàn giụa, theo động tác không ngừng quay cuồng một chất lỏng màu đỏ sậm thong thả chảy ra từ kẽ ngón tay gã.

Khi gã ngã xuống đất Tưởng Thiên Du không thừa thắng xông lên khống chế gã mà để anh và cô cảnh sát xông lên khống chế gã.

Chỉ là kẻ bắt cóc kia vẫn không phục, dù đã ngã và bị thương nặng nhưng vẫn cố giãy giụa phản kháng.

Cô thấy thế thì hơi cúi đầu vươn chân đá dao găm trong tầm tay kẻ bắt cóc ra thật xa.

Lanh canh…

Kim loại cọ xát với mặt đất men sứ phát ra âm thanh rất khẽ, cuối cùng ngừng ở dưới chân một người.

Người đó vốn chạy vội tới nhưng khi nhìn thấy cảnh trước mắt thì từ từ ngước mắt, thuận tiện liếc con dao găm dính đầy máu dưới mũi chân mình một cái.

“Đội trưởng Kỳ!” Anh cảnh sát tạm thời khống chế được kẻ bắt cóc như có linh cảm quay đầu lại, cực kỳ vui mừng gọi ra miệng.

Chuyện tiếp theo đương nhiên là không tới lượt Tưởng Thiên Du, tốp cảnh sát phía sau đã tiếp nhận toàn bộ hiện trường, chỉ cần vài cảnh sát đã ổn định hiện trường vốn đang nháo nhào rất nhanh.

Lấy bằng chứng, lời khai đều được tiến hành đâu vào đấy.

Bởi trên lý luận Tưởng Thiên Du vẫn là bệnh nhân chưa khôi phục hoàn toàn mà còn trải qua một sự kiện ác tính nên cảnh sát vẫn chưa coi cô là nhân chứng để tra hỏi như những người ở hành lang, mà sắp xếp một phòng xử trí đơn giản trong bệnh viện rồi đưa cô vào trong đó.

Chỉ lát sau một bác sĩ nam trung niên khá quen mắt đi vào, không biết có phải do cô vừa mới làm việc “nghĩa hiệp” hay không mà thái độ của bác sĩ rất ôn hòa, khi làm kiểm tra cho cô cũng là nhẹ nhàng trìu mến.

Sau khi xác định cô không có vấn đề gì bác sĩ lại dặn dò hai câu rồi rời đi.

Tưởng Thiên Du thoải mái ngồi trên ghế nghiêng nghiêng đầu, cô quay lưng về phía cửa như suy tư gì đó.

Kỳ Tử Ngang đang đứng ở ngoài cửa.

Anh cao gần mét chín, dáng người cường tráng, tuy trên mặt râu ria lởm chởm nhưng qua đường nét ngũ quan quá xuất chúng có thể hơi hơi nhìn thấy vẻ đẹp ngày xưa, có thể tính là một người đàn ông phong trần.

Nhưng hiện tại vì quá cao nên anh phải nghẹn khuất cúi đầu nhìn qua cửa kính quan sát bóng người trong phòng, bình tĩnh hỏi: “Cô ta là bạn gái cũ Chu Nhã của nạn nhân Đinh Thiên Lãng à?”

“Đúng vậy, khi chúng tôi vừa mới xác nhận được thân phận thi thể thì Chu Nhã lại trùng hợp xảy ra tai nạn phải vào bệnh viện, lúc ấy tôi đã tới bệnh viện này điều tra rõ ràng, chính là cô ta.” Anh cảnh sát nhỏ giọng trả lời.

“Đồng chí Lục Lê hãy báo cáo lại tình hình vụ án bắt cóc con tin một lần nữa.” Kỳ Tử Ngang híp mắt nói tiếp.

Cảnh sát Lục Lê nghe vậy thì nghiêm chỉnh chỉnh đốn lại tinh thần: “Rõ, đội trưởng Kỳ!”



Qua chừng mười mấy phút phòng xử trí tạm thời mới được mở ra, Tưởng Thiên Du ngồi trên ghế run run lông mi, nhanh chóng thu lại biểu tình “đã đoán trước được”, trên mặt tràn đầy vẻ tò mò và khó hiểu nhìn về phía vị cảnh sát cao lớn mình vừa gặp lúc nãy ở gần trạm y tá.
( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )
“Chào cô Chu, tôi là cảnh sát tới từ Cục Cảnh Sát thành phố Giang, tôi họ Kỳ.” Kỳ Tử Ngang đi tới trước mặt cô rồi lấy một cái ghế ngồi xuống.

Tưởng Thiên Du rất lễ phép chào lại một tiếng: “Cảnh sát Kỳ, trước đấy đồng nghiệp của anh đã hỏi tôi rồi nhưng chỉ tiếc là với tình trạng hiện tại thì tôi cũng không thể cung cấp thông tin hữu dụng nào.”

Ký ức của Chu Nhã như bịt kín một tầng sương mỏng vẩn đục, dù cô muốn phối hợp thì cũng không có đầu mối, không biết nên giải trình thế nào.

“Tôi hiểu, bác sĩ nói phần đầu của cô Chu bị tổn thương rất nghiêm trọng, trong thời gian ngắn xuất hiện tình trạng ký ức thiếu hụt hoặc hỗn loạn cũng là điều bình thường.” Sau khi Kỳ Tử Ngang nghe được lời của cô lại không hùng hổ như trong tưởng tượng, ngược lại còn móc ra một tờ giấy đưa qua.

Tưởng Thiên Du nhận lấy rồi mở tờ giấy ra, ở trên viết ba chữ to: Kỳ Tử Ngang. Chữ rất đẹp, rất có lực, mặt sau còn có một chuỗi số.

“Nếu cô Chu cảm thấy ký ức đã khôi phục lại bình thường hoặc bỗng nhiên nhớ ra cái gì thì phiền cô liên hệ tôi nhé.” Kỳ Tử Ngang nói xong rồi đứng lên, nhìn từ trên cao xuống cười mỉa nói: “Tuy quan hệ của cô với Đinh Thiên Lãng chỉ là quan hệ người yêu cũ nhưng tôi tin cô cũng hy vọng cảnh sát có thể điều tra rõ ràng nguyên nhân cái chết của anh ta đúng không cô Chu?”

Chết rồi?

Ngón tay niết tờ giấy nhẹ nhàng giật giật, Tưởng Thiên Du cũng không ngờ được vừa mở mắt ra đã phải đối mặt với loại án mạng rối rắm thế này.

Nhưng hình như Kỳ Tử Ngang không thèm để ý phản ứng của cô sau khi biết chuyện này thì phải, vừa nói xong đã đi thẳng ra ngoài.

Nhưng ngay khi mở cửa anh dừng lại một chút rồi quay đầu lại: “Đối với một người bệnh vài ngày trước vẫn còn trong tình trạng nguy kịch thì biểu hiện của cô Chu hôm nay đúng là khiến người ta bất ngờ.”

“Có thể tự cởi trói dưới tình huống đó trong thời gian ngắn…”

“Kỹ năng tốt đến vậy… từng luyện qua à?”

Tưởng Thiên Du ngồi thẳng điềm đạm trả lời: “Vị bác sĩ kia quá sợ hãi, không thắt nút dây thừng.”

Người đàn ông nghe câu trả lời này xong thì điềm nhiên cong lên khóe môi.

“Chiều cao và thể trọng của kẻ bắt cóc kia hình như cũng không khác Đinh Thiên Lãng là bao.”

Để lại một câu đầy thâm ý xong Kỳ Tử Ngang ra khỏi phòng, sau tiếng “cạch” căn phòng lại khôi phục sự yên tĩnh đến đáng sợ.

Tưởng Thiên Du lại chớp chớp mắt cẩn thận cất tờ giấy ấy vào trong túi quần bệnh nhân.

Lời Kỳ Tử Ngang mới nói càng giống như “tuyên chiến”, rất rõ ràng, trong mắt cảnh sát Chu Nhã có hiềm nghi rất lớn trong vụ án mạng với nạn nhân là Đinh Thiên Lãng.

Mà việc cô không phối hợp hôm nay không thể nghi ngờ là lại khiến sự hiềm nghi tăng thêm một bậc.

Tưởng Thiên Du thở dài rồi từ từ đi về phòng bệnh.

Năm ngày sau.

Tưởng Thiên Du mặc một bộ quần áo công sở giỏi giang dẫm lên một đôi cao gót màu đen đi ra từ thang máy, phân biệt phương hướng một chút rồi đi vào công ty “Thiết kế Trung Nguyên”.

Hai ngày trước sau khi xuất viện cô tìm hiểu được từ những người bạn của Chu Nhã chuyện của Đinh Thiên Lãng và Chu Nhã, đúng thật là hai người đã từng có một thời gian yêu đương không quá dài, hơn nữa khi chia tay nghe bảo còn cãi nhau rất khó coi.

Nhưng chỉ dựa vào mấy câu ngắn ngủi Tưởng Thiên Du vẫn không thể nhớ ra cái gì, vì vậy cô mới nghĩ tới việc đến công ty Chu Nhã làm việc để xem xem.

Có đôi khi hoàn cảnh chính là sự kích thích lớn nhất đối với việc tìm lại ký ức.

Ứng phó những đồng nghiệp có quan hệ tốt với Chu Nhã chủ động tiến đến quan tâm xong cô dựa vào ấn tượng hạn hẹp tìm được chỗ làm việc của Chu Nhã.

Đây là một chỗ ngồi rất bình thường, không quá sạch sẽ cũng không quá lôi thôi bừa bộn.

Tưởng Thiên Du ngồi ở trên ghế đánh giá kỹ càng bàn làm việc, giống như cô dự đoán, công ty cũng giống như trong nhà, không có một chút dấu vết nào liên quan tới Đinh Thiên Lãng.

Cô lại móc điện thoại mở Wechat ra, lướt lướt vòng bạn bè còn chưa tới hai bài viết, tiếp đến lại mở khung thoại với Đinh Thiên Lãng ra rồi ngơ ngác trước giao diện không có một chữ nào.

Cuối cùng thì tại sao cảnh sát lại nghi ngờ Chu Nhã? Chẳng lẽ vì cô có một mối tình không tốt đẹp lắm với người chết?

Đương nhiên là không đơn giản như vậy, nhưng Tưởng Thiên Du cũng không trông mong vào việc cảnh sát sẽ nói nguyên nhân thực sự cho cô.

Cô không phối hợp với câu hỏi của cảnh sát, cảnh sát đương nhiên sẽ không chủ động nói tiến độ điều tra cho người đang bị tình nghi.

Tưởng Thiên Du bị tiếng gõ bàn phím của đồng nghiệp phía sau làm tỉnh táo lại, cô mím môi dựa vào bản năng thân thể bắt đầu dọn dẹp lại bàn.

Động tác trên tay cô cực kỳ thông thuận, như đã trải qua quá trình này vô số lần, tới khi cô lấy notebook có vẻ thường dùng ra từ ngăn kéo, sau khi mở ra cô bỗng chú ý tới cái phong bì ở trong.

Ma xui quỷ khiến thế nào cô lại mở phong bì ra, ở trong quả thật có thứ gì đó.

“Hửm?”

Tưởng Thiên Du duỗi tay cầm tờ ghi chú màu xanh lá từ trong phong bì ra.

Đây là…?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play