Lương Hi không thể không thừa nhận rằng, hành động còng tay hai người này lại của cô có vẻ hơi qua quýt. Dọc đường đi, cô toàn nhận được những ánh nhìn đầy soi xét của người dân, còn có những tiếng bàn tán không ngớt.
Vu Lại Tử chốc chốc lại muốn dừng lại nói chuyện vài câu với người quen đi ngang qua, khoe với những người đó rằng mình sắp đến đồn cảnh sát uống trà với đồn trưởng.
Với gã mà nói, dường như “được” cảnh sát bắt đến đồn cảnh sát là một chuyện rất đáng vinh dự.
Cuối cùng thì Lương Hi cũng hiểu vì sao người ta nói gã khốn nạn rồi.
Một hàng người đi đến chợ trao đổi động vật, bỗng có cơn mưa nặng hạt từ trên trời trút xuống, ngay sau đó là giọt thứ hai, giọt thứ ba… Trên con đường người qua kẻ lại lập tức vang lên tiếng hò hét không ngớt, mọi người có kẻ dọn sạp, có người tránh mưa.
Lương Hi muốn bước nhanh, còn Vu Lại Tử lại thong thả hạ quang gánh xuống, gã dùng tay còn lại để lấy vải dầu từ một bên giỏ ra, muốn che quà vặt trong giỏ lại.
Tần Dương đứng thẳng người dậy, không muốn phối hợp với động tác của gã, làm hành động của Vu Lại Tử trở nên tức cười và khó khăn hơn.
Gã ngẩng đầu lườm Tần Dương giận dữ: “Thằng chó, đồ bị ướt sẽ hỏng, mày đền được à?”
Tần Dương lạnh nhạt trợn trắng mắt.
“Đền con mẹ mày ấy.”
Lương Hi: “…”
Thôi vậy, ban nãy nghe nhiều từ “chó chết” như vậy rồi, giờ thì cô cũng chẳng quan tâm mấy câu này nữa. Nhưng, với Lương Hi, cơn mưa này rơi cũng đúng lúc, cô đi nhanh về trước, lấy chìa khóa của còng tay ra rồi mở còng cho Tần Dương và Vu Lại Tử.
Vu Lại Tử liếc xéo Lương Hi: “Bảo đến đồn cảnh sát cơ mà? Tôi còn mong đồn trưởng Tào bảo vệ công bằng cho tôi đấy!”
Lương Hi nhét còng tay vào trong túi quần, nói: “Trời mưa, còng tay đi không tiện.”
“Hừ, tôi thấy cô sợ bị mắng thì có, chắc chắn tôi sẽ tố cáo tội này, xem xem đồn trưởng Tào xử lý cô ra sao.” Vu Lại Tử hừ lạnh, lấy nước mưa mà lau mặt.
Lương Hi chẳng muốn giải thích cho Vu Lại Tử; dù sao thì cô cũng đã chuẩn bị sẵn sàng để bị phê bình rồi, cũng chỉ là bị mắng một trận thôi mà? Dù gì thì cái ông Tào Quốc An đó cũng chướng mắt cô từ lâu lắm rồi, chắc là đang tìm cơ hội xử lý cô đây mà.
Lương Hi, Tần Dương và Vu Lại Tử đi vào trong văn phòng đồn cảnh sát, phía sau họ, âm thanh mưa rơi ngày một vang dội.
Lâm Sinh Nguyên đang ngồi tại chỗ đọc báo, thấy Lương Hi đưa hai người đi vào thì bất ngờ tới nỗi trật khớp cằm. Cậu liếc nhìn ba người trước mắt, một lúc lâu sau mới thốt ra được một câu: “Hai người họ làm gì đấy?”
“Đánh nhau.” Ít nhiều gì thì ngữ khí của Lương Hi cũng mang theo một chút bất lực, cô cúi đầu vỗ nước mưa trên người.
“Có phải là đánh nhau đâu.” Vu Lại Tử xoa đầu: “Là nó đánh tôi.”
Mưa bên ngoài ngày càng to, nước mưa rơi trên mặt đất, phát ra tiếng tí ta tí tách.
Mặt Lâm Sinh Nguyên giật giật mấy lần, cậu vội tiến lên phía trước kéo Lương Hi đi ra góc văn phòng, quở trách: “Lương Hi, gặp những chuyện này thì nên hoà giải tại chỗ cơ mà? Sao cô lại dẫn người đến đây?”
Lương Hi: “Không hòa giải được, hai người họ đều không phục.”
Lâm Sinh Nguyên lại nghiêng đầu liếc nhìn Tần Dương và Vu Lại Tử, hoài nghi mà hỏi: “Hai người họ đều không bị thương, rốt cuộc là có thù oán gì vậy?”
Lương Hi hạ thấp giọng xuống: “Liên quan đến Lâm Tiểu Hà.”
“Cô ấy?” Lâm Sinh Nguyên trợn tròn mắt: “Chuyện của cô ấy đã xong rồi cơ mà? Cô nghe tôi khuyên một câu này, mau cho họ đi đi, nếu để đồn trưởng biết được thì sẽ phiền phức lắm.”
Dường như Vu Lại Tử đã nghe thấy gì đó, gã lớn tiếng nói: “Đồn trưởng của mấy người đâu rồi hả, tôi đến tìm ông ấy uống trà đây này, sao chẳng thấy người đâu thế.”
Lâm Sinh Nguyên càng sốt sắng hơn: “Đi đi, mau đưa họ đi đi.”
“Không được.” Lương Hi từ chối: “Đến thì cũng đã đến rồi, sao mà cho đi được, ít nhất thì tôi cũng phải hỏi cho rõ ràng những chuyện ấy rồi hẵng nói tiếp.”
“Chuyện gì?” Lâm Sinh Nguyên không hiểu.
Lương Hi: “Bây giờ nói thì không rõ, tôi hỏi là cậu biết ngay.”
Lâm Sinh Nguyên lộ ra ánh mắt nghi ngờ, cậu ấy nghĩ rồi nói: “Được rồi, nếu đã vậy, cô thích hỏi gì thì cứ hỏi đi, tôi không tham gia vào đâu.”
Lương Hi không làm khó Lâm Sinh Nguyên, cô quay đầu chỉ vào hai chiếc ghế đang đặt sát vào tường, nói với hai người kia: “Hai người ngồi xuống rồi nói đi.”
Vu Lại Tử hừ lạnh, gã ngoảnh đầu kéo một chiếc ghế ra rồi ngồi xuống.
Tần Dương cũng im lặng không nói năng gì, cậu ta ngồi xuống, rũ mắt và không nhìn ai cả.
Lương Hi lấy giấy bút từ trong hộc bàn làm việc ra, cô chuẩn bị bắt đầu ghi chép.
“Họ gì tên gì, người ở đâu?” Lương Hi hỏi.
“Tần Dương, nhà họ Tần trong thôn.” Tần Dương nói.
Vu Lại Tử cười đùa cợt nhả: “Vu Chương, Chương trong chương pháp, người trong giang hồ gọi là Vu Lại Tử, người Đài họ Vu.”
“Vì sao hai người lại đánh nhau giữa đường?” Lương Hi đã biết thừa nhưng vẫn cố mà hỏi.
“Cô hỏi nó đi.” Vu Lại Tử ngồi ngả ngớn: “Tôi gánh quang gánh đến buôn bán, còn chưa tới chỗ bày sạp mà đã bị nó ngăn lại, nó nói tôi gì mà đầu sỏ giết chết Tiểu Hà, có điên không cơ chứ, lâu rồi tôi có gặp con điên đấy đâu.”
“Có liên quan hay không thì tự mày biết.”
Vu Lại Tử trừng mắt: “Tao biết cái rắm ấy, con điên đấy dăm ba ngày lại tìm tao xin ăn, tao thấy nhà nó nghèo, thần kinh không bình thường nên mới cho nó một chút, không ngờ nó lại chết như thế, haiz, thật đáng tiếc!”
“Mày hào phóng thật đấy nhỉ.” Lời nói của Tần Dương mang ngữ khí chế giễu: “Đống đồ đấy của mày là cho không à?”
Vu Lại Tử cứng cổ, nhếch môi hở ra bộ răng vàng: “Sao không phải là cho không? Tao là người lương thiện, không thể nhìn thấy những thứ như thế được, nhất là khi thấy con gái gặp khó khăn, lòng tao sẽ quặn đau, sẽ thấy tội nghiệp.”
“Ít nói những thứ này lại đi.” Lương Hi gõ bàn: “Nói gì có ích đi.”
Nụ cười của Vu Lại Tử tắt ngúm, gã nghiêng người về trước: “Đồng chí cảnh sát à, cái gì thì mới được xem là có ích?”
“Đồ cậu cho thì cô ấy không cần trả lại à?” Lương Hi truy hỏi.
Vu Lại Tử đáp: “Đương nhiên rồi, nó có tiền đâu.”
Tần Dương cười khẩy: “Mày muốn tiền của Tiểu Hà à? Mày muốn mạng của Tiểu Hà thì có!”
Sắc mặt Vu Lại Tử lạnh tanh: “Chó chết, ăn có thể ăn bậy, nhưng nói không thể nói bậy, tao muốn mạng của Tiểu Hà bao giờ hả!”
“Mày quên chuyện tốt mày làm ở rừng cây rồi à?” Tần Dương vẫn mang vẻ mặt lạnh tanh, nhưng ngữ khí sắc bén hơn hẳn.
Vu Lại Tử lập tức xây xẩm mặt mày, gã nói: “Tao làm gì hả?”
“Chẳng lẽ mày còn phải để tao nói lại à?” Yết hầu Tần Dương run mạnh, Lương Hi có thể nhìn ra được rằng, cậu ta đang nén lửa giận của mình lại.
“Hờ.” Vu Lại Tử sờ cái đầu như quả trứng của mình: “Đấy là do nó tự nguyện, tao có ép nó đâu.”
“Tự nguyện à, cô ấy đã thành ra như thế rồi thì tự nguyện là tự nguyện như thế nào?” Tần Dương đã hoàn toàn tức giận: “Mày chẳng ra cái thá gì cả, ông đây nên xử lý mày từ lâu rồi.”
Vu Lại Tử dịch người sang bên cạnh, nhưng mồm miệng thì vẫn cứ nói không ngừng nghỉ: “Mày đừng mày tưởng đến đồn cảnh sát rồi thì ông mày sợ mày, bà mẹ lăng loàn của mày thấy tao còn phải gọi là anh đấy nhé, con mẹ mày là cái thá gì…”
“Mày muốn chết à!” Tần Dương nhảy lên túm lấy cổ áo của Vu Lại Tử, cậu ta vung nắm đấm ra rồi đấm mạnh vào má Tần Dương.
Vu Lại Tử rú lên, gã đầu nghiêng sang một bên.
“Tần Dương, cậu dừng tay lại!” Lương Hi gào lên.
“Cảnh sát có ích gì! Tôi tự giải quyết!” Tần Dương tức đến nỗi mặt đỏ tía tai.
Vu Lại Tử nhe răng trợn mắt, gã bị đè trên ghế, không có ưu thế cơ thể nên chỉ đành giơ tay giật tóc Tần Dương.
Hai người cứ “tao một tay mày một chân” mà chửi nhau túi bụi, trong tích tắc ngắn ngủi đã đánh nhau loạn xạ khắp cả văn phòng.
Lương Hi lâm vào thế “hai tay khó thắng bốn chân”, cô chỉ đành gọi Lâm Sinh Nguyên giúp đỡ, hai người mỗi người kéo một người, khó khăn lắm mới tách hai người kia ra được.
Lương Hi vừa định thở phào thì đã nhìn thấy một bóng đen cao lớn ngoài cửa, Tào Quốc An đang hung hăng đứng ngoài cửa, bộ quần áo trên người đã ướt một mảng to, lồng ngực ông nổi cộm lên vì tức giận.
Bên ngoài cổng đồn cảnh sát, có mấy người đang che ô hóng hớt.
“Trời ạ!” Tào Quốc An lau nước mưa trên mặt mình, tức giận đùng đùng xông vào trong văn phòng. “Các cậu coi đồn cảnh sát là chỗ nào thế hả? Cãi nhau loạn xạ ở đây hả? Muốn ăn cơm tù đúng không?”
“Đồn trưởng…” Lương Hi thất thanh gọi một tiếng.
“Cô im ngay!” Tào Quốc An giận đến nỗi trán ông nổi đầy gân xanh, ông đóng sầm cửa văn phòng lại, ngăn cách những ánh mắt kia lại. Sau đó ông liếc nhìn từng người, và rồi, dừng lại ở trên người Vu Lại Tử.
“Vu Lại Tử, con mẹ cậu chán sống rồi à, đã từng này tuổi rồi mà không chịu sống cho hẳn hoi tử tế, suốt ngày chỉ biết gây chuyện thôi!”
Trên mặt Vu Lại Tử thoáng qua một nét sợ sệt, gã giải thích rằng: “Đồn… đồn trưởng Tào, không phải tôi gây phiền phức, là thằng chó này cứ phải trêu ghẹo tôi cho bằng được, chú xem xem… xem xem mặt tôi đây này, còn cả người tôi nữa, đều bị nó đánh thành ra thế này.”
Ánh mắt của Tào Quốc An chuyển sang người mà Vu Lại Tử vừa trách móc.
Tần Dương ngẩng đầu vươn vai, không nhìn thẳng vào Tào Quốc An.
Tào Quốc An biết rõ mỗi một tên lưu manh trên đường, ông vừa nhìn đã nhận ra cậu trai trẻ tuổi này.
“Tần Dương đúng không? Cậu nghĩ đồn cảnh sát chúng tôi bất tài đúng không? Mấy hôm không quản các cậu là các cậu leo lên đầu ngươi ta à?” Tào Quốc An hỏi.
Tần Dương ngước mắt lên, cậu ta lạnh nhạt đáp: “Mấy người cũng chẳng khác bất tài là bao, chuyện cần quan tâm thì chẳng quan tâm đến, chuyện không nên để ý thì cứ để ý vô tội vạ.”
Tào Quốc An ngây người, ông giơ một ngón tay ra, muốn phát tiết nhưng rồi cũng rơi vào tình thế muốn nói rồi lại thôi. Và ông nhìn sang Lương Hi sứt đầu mẻ trán.
“Lương Hi, rốt cuộc con mẹ cô đang làm gì thế hả? Không muốn làm nữa thì nói sớm đi, đừng gây chuyện nữa!”
Tuy Lương Hi thấy rất bất lực, nhưng chỉ đành giải thích: “Đồn trưởng Tào, hai người họ đang ẩu đả đánh nhau, tôi đưa họ về điều tra theo quy định.”
“Điều tra cái gì?” Tào Quốc An nhướn mày hỏi.
“Điều tra… nguyên nhân của bọn họ.” Lương Hi nói.
Tào Quốc An nhe răng: “Được rồi, bây giờ cô nói cho tôi nghe xem, cô điều tra được cái gì rồi hả?”
Lương Hi: “Theo lời khai của Tần Dương, tôi có lý do nghi ngờ cái chết của Lâm Tiểu Hà có liên quan đến Vu Lại Tử.”
“Cô bốc phét vừa thôi! Liên quan gì đến tôi, đã bao lâu rồi tôi không gặp nó?” Vu Lại Tử tức giận đùng đùng. “Đồn trưởng Tào, chú phải làm chủ cho tôi, Vu Chương tôi lăn lộn ở chốn này bao nhiêu năm ròng, tuy bình thường có danh tiếng không tốt, nhưng chuyện giết người thế này thì tôi không thể làm ra được, cô là đồ ngậm máu phun người!”
Tần Dương: “Họ Vu kia, mày là loại thế nào thì mọi người đều biết cả, cái chết của Lâm Tiểu Hà mà không liên quan gì đến mày thì tên tao viết ngược lại.”
Vu Lại Tử: “Con mẹ mày thích viết thế nào thì viết thế ấy.”
“Đừng ồn ào nữa!” Tào Quốc An tức giận vô cùng, ông nhìn Lương Hi mà nói: “Cô ra đây, nói rõ chuyện mà cô biết cho tôi.”
Tào Quốc An nói xong thì giận đùng đùng mà đi ra ngoài cửa, Lương Hi đi theo ngay sau Tào Quốc An, hai người một trước một sau đi ra ngoài của văn phòng.
Mưa hãy còn đang rơi tí tách, đám người ngoài cửa đồn cảnh sát đã tản đi rất nhiều, chỉ còn mấy người hóng chuyện vẫn đang trố mắt lên xem.
“Nói, cô tra được cái gì.” Tào Quốc An nói nghiêm túc.
Lương Hi sắp xếp lại tư duy, nói: “Hôm qua tôi tìm chồng của Lâm Tiểu Hà - Trương Vạn Lâm rồi, gã ta nói đứa con trong bụng Lâm Tiểu Hà không phải của gã, lần theo manh mối mà gã cung cấp, chúng tôi tìm đến Tần Dương, Tần Dương nói nhiều lần cậu ta thấy Vu Lại Tử có hành vi xâm phạm Lâm Tiểu Hà. Theo chứng từ này, tôi có lý do nghi ngờ đứa con trong bụng Lâm Tiểu Hà là con của Vu Lại Tử, cậu ta sợ chuyện bại lộ nên mới nảy sinh sát ý.”
“Chỉ mỗi thế?” Tào Quốc An lộ ra ánh mắt khó bề tưởng tượng nổi.
Lương Hi: “Ừm.”
Tào Quốc An hít sâu một hơi: “Cô cũng chẳng có chứng cứ gì cả, đều chỉ là nghe nói.”
Lương Hi do dự vài giây, gật đầu và nói: “Vậy nên tôi mới mượn cơ hội này để đưa Vu Lại Tử về điều tra, muốn xác nhận xem hôm ấy cậu ta có chứng cứ ngoại phạm hay không.”
Tào Quốc An cười khẩy: “Cô không cần xác nhận, hôm ấy cậu ta không có mặt.”
Lương Hi kinh ngạc.
Tào Quốc An liếc nhìn Lương Hi, nói tiếp: “Hôm đó cậu ta uống rượu ở nhà anh em họ, đúng lúc tôi cũng ở đấy, cậu ta say bí tỉ, còn đấm tôi một cú.”
Tào Quốc An xoa ngực, ngực ông vẫn còn âm ỉ đau.
Lương Hi nghe hết câu nói này của Tào Quốc An thì không biết nên nói gì cho phải. Cô hơi ngưng lại, rồi nói: “Dù vậy thì chuyện cậu ta xâm phạm Lâm Tiểu Hà cũng là sự thật.”
“Cô có chứng cứ không?”
Lương Hi im bặt, dĩ nhiên là cô không có chứng cứ.
Tào Quốc An hừ một tiếng: “Người đã chết rồi, chết không đối chứng, lúc còn sống không báo cảnh sát thì chớ, khi đã chết rồi mà cô còn ồn ào theo làm gì, tôi thấy cô nên quay về sớm đi thôi, đừng gây thêm phiền phức nữa.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT