Chuyển ngữ: Thanh Trà
Beta: Thuỷ Tiên
Trương Vạn Lâm ngồi trên giường, đầu tóc rối bời, ánh mắt tràn đầy mỏi mệt, miệng chú ấy cứ lẩm bẩm gì đó, muốn nói rồi lại thôi, lén lút nhìn về Lương Hi và lão Phương.
Lương Hi đánh giá sơ bộ ngôi nhà này, ngôi nhà bày biện đơn sơ, có mùi hôi thối, trong phòng có tổng cộng ba chiếc giường, giường của Trương Vạn Lâm là xập xệ nhất, còn ở ngay bên cạnh cửa nữa, đủ để thấy được rằng, ở đây, địa vị của chú ấy không được cao cho lắm.
Lương Hi và lão Phương trao đổi ánh mắt với nhau, lão Phương tháo mũ rộng vành, phe phẩy chiếc quạt, cười ha ha mà nói rằng: “Cậu đừng căng thẳng, chúng tôi đến đây là để hỏi đôi chút về tình hình của Lâm Tiểu Hà.”
Trương Vạn Lâm vừa cảnh giác vừa sợ sệt, chú ấy gãi gãi cánh tay đầy vết sưng đỏ, hỏi: “Cô… cô ấy thì có chuyện gì đáng để hỏi?”
Lão Phương hơi khựng lại, rồi thong thả nói: “Cậu có biết Lâm Tiểu Hà dùng dây gì để treo cổ không?”
Trương Vạn Lâm ngây ra, nhìn lão Phương bằng ánh mắt ngờ vực, rồi chú ấy lắc đầu.
Lão Phương cười: “Là một đoạn dây ni lông màu xanh. Tôi nghe người ở cửa tiệm nói, gần đây cậu có mua dây thừng ở cửa tiệm trên đường.”
“Không…” Trương Vạn Lâm nhất quyết phủ nhận: “Anh… anh nghe nhầm rồi, tôi chưa từng mua.”
“Anh chắc chắn là không à?” Lương Hi không nhịn được mà xen lời: “Nói dối với cảnh sát thì hậu quả rất nghiêm trọng đấy.”
Mặt Trương Vạn Lâm đỏ bừng bừng, người chú ấy vô thức vặn vẹo, ngữ khí cũng trở nên gấp gáp: “Không… không có… thật mà.”
Lương Hi cố tình thăm dò: “Nhưng tôi thấy dây phơi quần áo bên ngoài giống hệt sợi dây Lâm Tiểu Hà dùng để treo cổ.”
Trương Vạn Lâm tái mét mặt mày ngay tức thì, chú ấy không ngừng gãi gãi những vết sưng đỏ trên cánh tay mình, chân cũng run lẩy bẩy vì căng thẳng.
Chú ấy kích động đứng bật dậy, biện giải rằng: “Tôi… tôi mua dây thừng thật, nhưng tôi thề với trời, tôi không giết Tiểu Hà, sợi dây đó tôi để ở nhà, chắc chắn là cô ấy cầm đi, chắc chắn là vậy.”
“Cầm đi lúc nào?” Lương Hi truy hỏi.
Dường như Trương Vạn Lâm đã tìm thấy hy vọng xoá bỏ hiềm nghi, chú ấy nghiêm túc suy nghĩ, mấy giây sau, chú ấy nói: “Có lẽ… có lẽ là mấy hôm trước, hôm ấy tôi muốn buộc đồ trong nhà thì phát hiện không có dây, còn tưởng là bố cô ấy cầm đi rồi, không ngờ lại là cô ấy.”
Nhìn bộ dạng rúm ró tay chân của Trương Vạn Lâm, Lương Hi thấy rất bực bội. Cái tên này, đối diện với cảnh sát thì sợ hãi e dè, đối với người vợ kết tóc thì lại ra tay mạnh bạo, không xứng làm đàn ông chút nào cả.
“Anh đã từng đánh cô ấy hay chưa?” Lương Hi chuyển câu hỏi.
“Tôi…” Trương Vạn Lâm nghẹn lời, gã ta nhìn Lương Hi, như thể đang suy đoán hàm ý khi cô hỏi như thế này, rồi gã ta nói: “Đầu óc cô ấy không tốt, muốn cô ấy nghe lời thì chắc chắn là tôi phải đánh cô ấy.” [*]
[*] Đến đây, mình xin phép đổi nhân xưng của Trương Vạn Lâm thành “gã ta” thay vì “chú ấy” như những đoạn trước (và cả những chương trước) nhé. Vì Trương Vạn Lâm đã thừa nhận mình đánh Lâm Tiểu Hà.
“Dựa vào đánh đập thì có thể khiến cô ấy nghe lời à?” Nghe thấy lời nói ngu xuẩn này của Trương Vạn Lâm, Lương Hi càng thêm tức giận.
Trương Vạn Lâm càng sợ sệt hơn, gã ta ngoan ngoãn nói: “Thường thì là vậy, nhưng tôi… tôi cũng không còn cách nào khác, ngộ nhỡ cô ấy ra ngoài kiếm chuyện thì tôi đền sao cho nổi.”
“Anh…” Lương Hi rất muốn cho gã đàn ông này một cú đá mạnh mẽ, nhưng nghĩ đến thân phận của mình, cô chỉ đành nén lửa giận lại. Cô liếc nhìn lão Phương, không biết lão Phương đã đứng ngoài cửa tự bao giờ, trên tay cầm điếu thuốc, nhìn ra ngoài cửa, không hề có ý định tham gia tra hỏi.
Lương Hi chỉ đành hỏi tiếp: “Lần gần nhất anh đánh cô ấy là lúc nào?”
Trương Vạn Lâm bày ra biểu cảm khó xử, muốn nói rồi lại thôi.
“Nói mau.”
“Ba hôm trước, tôi muốn… ấy ấy… với cô ấy, cô ấy không chịu nên cắn vào cánh tay tôi, tôi bóp cổ cô ấy, đánh cánh tay cô ấy, còn đánh vào lưng.”
Lương Hi suýt thì tức đến ngất xỉu, cô quở trách: “Anh có phải là con người không vậy hả? Chỉ vì cô ấy không chịu nên anh đánh cô ấy? Cô ấy đang mang thai con của anh đấy, anh có biết không hả?”
Trương Vạn Lâm nghe thấy câu nói này, thì sắc mặt từ vàng vọt chuyển thành đo đỏ, gân xanh trên cổ nổi lên, gã ta nghẹn ứ họng lại, dường như muốn nói gì đó, nhưng sau vài chục giây trôi qua, gã ta vẫn không sao thốt ra thành lời.
“Sao cậu không nói gì nữa?” Lão Phương hỏi.
Vành tai Trương Vạn Lâm vểnh lên, gã ta mím môi lại, oan ức nói rằng: “Nói chuyện này ra ngoài để làm mất mặt cả nhà họ Trương chúng tôi à?”
Ông Phương: “Chẳng lẽ còn nghiêm trọng hơn việc cậu giết người à?”
Trương Vạn Lâm: “Cũng… gần như vậy…”
Lão Phương: “Có gì thì nói mẹ đi!”
Trương Vạn Lâm im lặng mấy giây, mới buồn bã nói: “Khó khăn lắm tôi mới cưới được một cô vợ, nhưng đứa con trong bụng cô ta không phải là con của tôi…” [*]
[*] Từ đây Trương Vạn Lâm sẽ gọi Lâm Tiểu Hà là “cô ta” nhé.
Lương Hi còn tưởng tai mình đã có vấn đề, cô nhìn chăm chăm vào Trương Vạn Lâm, gã ta đã co rúm ró lại, như thể đã bị người ta rút mất sống lưng, cả người mềm oặt mà ngã lên giường, trong mắt chỉ có bi thương.
“Các người nên đi tìm họ, chắc chắn là do họ làm, hu…” Không hề báo trước, Trương Vạn Lâm bất ngờ oà khóc nức nở trước mặt Lương Hi và lão Phương.
Lương Hi và lão Phương ngơ ngác nhìn nhau.
Cơn tức giận đã dấy lên trong Lương Hi ban nãy, nay lại bị đè nén bởi tiếng khóc thảm thiết này, cô nhận ra rằng, sự việc không hề đơn giản như những gì cô đã nghĩ, đằng sau cái chết của Lâm Tiểu Hà vẫn còn rất nhiều sự thật đang chờ được khai quật.
“Bọn họ… là ai?” Lương Hi căm giận thốt ra bốn chữ. .
Truyện Gia Đấu“Mấy tên lưu manh trên đường, chúng nó suốt ngày kiếm chuyện với vợ tôi, hai người đi tìm chúng nó đi, chắc chắn là do chúng nó làm!” Trương Vạn Lâm dùng hết chút sức lực cuối cùng để hét ra câu này, sau đó lập tức che đầu nằm trên giường, không đoái hoài gì đến hai người nữa.
Trông thấy dáng vẻ cuộn tròn người lại của gã ta, Lương Hi thấy nực cười biết bao.
Sau khi đi ra khỏi nhà gạch, Lương Hi cảm nhận được một sự nặng nề chưa từng có.
Sao tự dưng lại lòi ra mấy tên lưu manh? Chẳng lẽ bọn họ đã cưỡng hiếp Lâm Tiểu Hà như Trương Vạn Lâm nói ư?
Chuyện này rất lớn, cô không thể đưa ra quyết định một cách vội vàng được.
Hai người công nhân phía xa vẫn đang lén lút nhìn họ.
Lão Phương bảo Lương Hi ra xe chờ trước, còn ông ấy thì đi về phía hai người công nhân.
Lương Hi lên xe với trạng thái thất tha thất thểu.
Sau khi quay lại, lão Phương không nói gì mà ông ấy chỉ im lặng khởi động xe.
Đến khi xe đã đi qua khe núi, lão Phương mới nói: “Ban nãy tôi hỏi rồi, tối hôm kia Trương Vạn Lâm ở nhà máy cát suốt, không hề ra ngoài, cậu ta có chứng cứ ngoại phạm, vậy nên, có lẽ cái chết của Lâm Tiểu Hà không phải do cậu ta làm.”
Tâm trạng Lương Hi ủ rũ, cô cúi đầu im lặng không nói năng gì.
Lão Phương liếc nhìn cô, rồi lại nói: “Lát nữa tôi còn chút chuyện khác, không có thời gian tìm đám thanh niên ấy, cô muốn về đồn cảnh sát, hay là…”
“Tôi đi tìm bọn họ, chú có biết bọn họ ở đâu không?”
Lão Phương nghĩ rồi nói rằng: “Trên đường có quán game Kiến Huy, cô đến đó thử xem sao. Nếu đám thanh niên ấy gây khó dễ cho cô, thì cô cứ nói tên tôi ra.”
Lương Hi gật đầu đồng ý.
Sau khi xe chạy ra đường, Lương Hi xuống xe, còn lão Phương chạy xe về phía cây cầu.
Lương Hi đi về hướng quán game Kiến Huy theo như lão Phương đã dặn dò, đây là lần đầu tiên cô mặc đồng phục cảnh sát đi lảo đảo trên đường, người dân ven đường nhìn thấy một cô gái mặc đồng phục cảnh sát xuất hiện, thì đều không nhịn được mà ngoái đầu theo nhìn lén.
Lương Hi không thèm để ý đến những ánh mắt tò mò nghe ngóng của họ, cô chỉ âm thầm đánh giá cửa hàng hai bên đường, các cửa hàng trên con đường này có thể đếm được trên hai bàn tay, có bán phân hóa học, bán lương thực, còn có tiệm bán pháo,…
Khi đi đến cửa cửa tiệm Nguyệt Hoa, Lương Hi không nhịn được nổi bèn nhìn vào bên trong.
Người đàn bà thấp bé tên Trần Nguyệt Hoa đứng sau quầy, bà ấy nhìn thấy Lương Hi nhìn sang đây thì bèn nhoẻn miệng cười, vẫy tay với cô.
Lương Hi rặn ra nụ cười vô cùng gượng gạo, coi như là chào hỏi bà chủ này.
“Ôi chao, ban nãy tôi không nhận ra, hoá ra là cô à.” Trần Nguyệt Hoa đi ra ngoài hai bước: “Mặc đồ cảnh sát vào là cả người trông khác hẳn, cô đến làm gì đấy?”
Lương Hi cẩn thận đáp: “Tôi đi loanh quanh thôi.”
“Chẳng lẽ là đi phá án à?” Trần Nguyệt Hoa bày ra biểu cảm hóng hớt, bà ấy tiến thêm mấy bước để đến gần Lương Hi hơn một chút: “Đồn trưởng Tào đã nói rồi đấy, Hà nhi tự sát mà, sao cô vẫn điều tra thế?”
Lương Hi thấy dáng vẻ tươi cười của Trần Nguyệt Hoa thì cảm thấy bất lực, cô nói: “Bà chủ, chị không thấy hành vi mách lẻo rất tệ à?”
“Sao có thể gọi là cáo trạng được.” Trần Nguyệt Hoa cười hì hì: “Đồn trường Tào là người thành lập đồn cảnh sát ở đây hẳn hoi, là là ân nhân lớn của chúng tôi, ở đây, dù cho cô có làm gì đi chăng nữa thì sẽ không thể qua mắt được ông ấy đâu.”
“Thế à?” Lương Hi kéo dài ngữ điệu.
“Cô không tin thì thôi.” Trần Nguyệt Hoa vẫn giữ nguyên nụ cười: “Nhưng mà, tính khí của đồn trưởng các cô tệ quá, ông ấy à, suốt ngày chỉ thích cãi nhau với vợ, một khoảng thời gian không lâu trước đây, vợ ông ấy giận dỗi rồi dẫn theo con về nhà mẹ đẻ, để ông ấy ở đây húp cháo một mình, đúng là nghiệt ngã quá mà.”
“Bà chủ.” Lương Hi không có hứng thú với chuyện riêng của Tào Quốc An, huống hồ chi, cô cảm thấy bàn ra tán vào sau lưng đồn trường là hành vi không đúng đắn, thế là cô bèn nói: “Chị không thấy… bàn tán chuyện nhà người khác như thế này không hay cho lắm à?”
“Cái này thì có gì mà không hay.” Trần Nguyệt Hoa xua tay: “Cô nghĩ nhiều quá rồi, từ đầu đường đến cuối đường, ai ai cũng biết chút chuyện này của ông ấy mà.”
Lương Hi ngẩn ra, dở khóc dở cười.
Trần Nguyệt Hoa nói tiếp: “Tôi thấy ông đồn trưởng này của các cô sẽ không làm ở đâu quá lâu đâu, sớm muộn gì cũng phải về quê…”
“Bà chủ.” Lương Hi không muốn nghe nữa, bèn cắt lời Trần Nguyệt Hoa, chuyển chủ đề: “Chị biết đám thanh niên ở quán game Kiến Huy không?”
“Thanh niên?” Trần Nguyệt Hoa chớp mắt, lập tức cười lớn: “Ôi trời, mấy thằng đấy à, bọn trẻ ranh rảnh rỗi không có chuyện gì làm, suốt ngày đi qua đi lại trên phố, cũng không biết đi thế làm gì nữa.”
Lương Hi nghe thấy hai chữ “trẻ ranh”, thì thấy hơi bất ngờ, cô hỏi: “Bọn họ bao nhiêu tuổi rồi?”
“Có mười bảy, mười tám, cũng có đứa đầu hai mươi.”
“À.” Cũng chẳng phải trẻ con gì, đều là người thành niên có năng lực tự chủ hành vi rồi, Lương Hi nghĩ.
Trần Nguyệt Hoa đảo mắt một vòng, rồi lại hỏi cô với giọng nói rất khẽ: “Có phải mấy đứa chúng nó gây chuyện rồi không?”
“Không phải.” Lương Hi phủ nhận: “Tôi muốn hiểu hơn về tình hình ở con phố này, để thuận tiện hơn cho công việc sau này ấy mà.”
“À.” Hình như Trần Nguyệt Hoa không tin vào lời nói của Lương Hi cho lắm, nhưng bà ấy vẫn gật đầu: “Đó là điều nên làm, sau này cô có việc gì thì cứ tìm tôi, tôi chẳng có năng lực gì, được cái quen thuộc với tình hình ở đây.”
Lương Hi cười xoà cho qua. Trước khi đi, cô mua một cây kem ở cửa tiệm Nguyệt Hoa, cô vừa ăn kem vừa đi về phía quán game.
Tấm biển đỏ “Quán game Kiến Huy” rất nổi bật, trước quán game có đặt một tấm lều bạt sặc sỡ, dưới bạt đặt một bàn bida cũ, có vài thanh niên đang cười hớn hở chơi bida.
Một cậu trai tóc dài trong số ấy nhìn thấy Lương Hi trong bộ đồ cảnh sát đang đến đây, vội vã liếc mắt ra hiệu cho những người khác, đám thanh niên lập tức im vặt, bọn họ giao tiếp bằng ánh mắt với nhau, cuối cùng đồng loạt nhìn thẳng vào Lương Hi.
Lương Hi cảm nhận được ánh mắt nhìn chăm chăm, cô dừng lại ở chỗ cách tấm lều bạt sặc sỡ tầm mấy mét, đánh giá từng người một trong số này.
Người ngoài cùng bên trái cầm gậy bắn, là cậu trai tóc dài ban nãy liếc mắt ra hiệu, mặt mũi cậu ta hung hăng, tay cầm chặt gậy bắn, cảnh giác nhìn chằm chằm vào Lương Hi; một người khác đứng bên cạnh cậu ta, trông nhỏ tuổi hơn đôi chút, người hơi gầy, cậu ta đặt gậy bắn lên bàn, miệng ngậm một cọng cỏ đuôi cáo, ra vẻ thị uy; người đứng ngoài cùng bên phải là một tên thấp bé, cậu ta đi đôi dép lê rách rưới, mang vẻ mặt lười nhác mà đánh giá Lương Hi.
Người khiến Lương Hi chú ý đến nhiều nhất là người để mái bằng da ngăm ngồi ở một góc, cậu ta khoanh tay trước ngực, lông mày dài, đôi mắt đen láy trông khá bình tĩnh lướt qua lướt lại trên người Lương Hi.
Lương Hi cắn vỡ miếng kem cuối cùng trong miệng, với ngữ khí thường dùng trong chức nghiệp của mình, cô hỏi: “Mấy người các cậu có biết Lâm Tiểu Hà không?”
“Ai thế? Không quen.” Cậu trai tóc dài lắc đầu nguầy nguậy.
“Là một người mắc bệnh tâm thần, gần gần tuổi các cậu, thường hay đi qua đi lại trên phố, các cậu chưa thấy bao giờ sao?”
“Ồ…” Cậu trai tóc dài nhấn mạnh: “Có lẽ… đã thấy rồi.”
Lương Hi nhíu mày: “Có lẽ đã thấy rồi là sao hả?”
“Là không chú ý đến đấy, ai thèm chú ý đến một người tâm thần đâu.” Biểu cảm của cậu trai tóc dài trông hơi chột dạ, điều này khiến Lương Hi hoài nghi hơn.
Cô gặng hỏi: “Cô ấy chết rồi, các cậu biết hay không?”
Mấy tên nhóc đó đảo mắt, dường như đang muốn truyền đạt thông tin nào đó.
Cậu trai tóc dài lén lút nhìn người mái bằng đang ngồi, cào cào tóc, nói: “Nghe nói rồi, nhưng liên quan gì đến chúng tôi?”
“Tôi cũng đâu nói là có liên quan đến các cậu, không cần vội vã thừa nhận như thế đâu.”
Cậu trai tóc dài im bặt.
“Tôi muốn tìm các cậu để tìm hiểu về tình hình của cô ấy, nếu các cậu biết thì thành thật báo cáo mau.”
“Chị à!” Tên thấp bé vội vã chen lời: “Sao bọn tôi biết tình hình của cô ta được chứ, chẳng lẽ lại là do thằng chồng què của cô ta nói tầm bậy tầm bạ à, gã hại chị tìm nhầm người rồi đấy!”
“Không phải cậu bảo không biết tình hình của cô ấy à? Sao lại biết cô ấy có người chồng bị què?” Lương Hi chất vấn.
Tên thấp bé luống cuống, cậu ta lén liếc nhìn người mái bằng đang ngồi, Lương Hi cũng nhìn qua đó.
Bây giờ thì cô đã xác định được rồi, người mái bằng kia mới là đầu sỏ của đám người này.
Người mái bằng lười nhác đứng dậy khỏi ghế, cậu ta rất cao, thân hình rất rắn chắc, trông không hề giống côn đồ, mà vẻ ngoài tạo cảm giác cậu ta khá chất phác.
Nhưng, vẻ bề ngoài có thể đánh lừa người khác.
“Cô là cô cảnh sát mới đến đấy đúng không?” Người mái bằng hỏi.
“Đúng.” Giọng Lương Hi lạnh như băng, cô không hề khách khí với một đám lưu manh.
Người mái bằng thong thả bước mấy bước về phía Lương Hi, chiều cao và thân hình của cậu ta mang lại cho người ta cảm giác áp bức, Lương Hi không nhịn được mà nắm chặt tay lại.
Người mái bằng đi đến trước mặt Lương Hi, đánh giá Lương Hi kỹ càng một lượt từ trên xuống dưới, rồi chậm rãi giơ tay ra, nói ra một câu không liên quan: “Tôi là Tần Dương, Tần trong triều Tần, Dương trong hải dương.”