Thu dọn xong đồ đạc cô mới ngồi xuống uống chút nước.
Ngôi nhà nàyvẫn không có gì thay đổi so với sáu năm trước, ngay cả bức ảnh đại gia đình treo trên tường còn chưa gỡ xuống.
Cô nhớ rất rõ, bức ảnh này được chụp sau khi cô kết hôn một năm, bố mẹ ngồi ở chính giữa, cô và em trai Nguyễn Lãng đứng ở hai bên phía sau còn anh đứng ở chính giữa, em trai cô và anh rất thân nhau, lúc chụp hình nó còn khoác vai anh. Cô thì như một đứa trẻ ôm lấy cánh tay anh, giống như chú chim nhỏ bé dựa vào anh, nở nụ cười ngọt ngào.
Lúc tấm ảnh này được rửa ra, bố cô rất thích. Than thở rằng bức ảnh này làm người ta nghĩ Chí Khiêm là trụ cột gia đình.
Đúng, cô cũng đã từng cho rằng như vậy.
Cô cho rằng, một người đàn ông luôn đứng thẳng đều có thể dễ dàng giải quyết mọi chuyện, sẽ là trụ cột vững chắc của cuộc sống, sẽ là nơi cô có thể dựa vào, tiếc là….
Chắc tại do cô hy vọng quá nhiều thôi! Ít nhất thì khi ly hôn tất cả mọi người đều nói như vậy, cô muốn cái gì nữa?!
Đúng, cô còn muốn cái gì nữa, thậm chí căn nhà này cũng là quà anh tặng cho bố mẹ sau khi họ kết hôn, nếu không bố mẹ và em trai vẫn đang phải chen chúc với một đống người trong khu tập thể chật chội. Khi ly hôn, cô cũng nói trả lại nhà cho anh, nhưng anh không cần.
Cô hiểu quá rõ anh, cũng biết rõ dù bất luận thế nào anh cũng không lấy lại nó. Hơn nữa thời điểm đó chỉ muốn giải quyết nhanh,nhanh chóng ký tên, cho nên cũng lười nói những chuyện vô nghĩa.
Chắc là, cô càng nhận nhiều thứ của anh thì áy náy trong lòng anh sẽ càng ít hơn. Cho nên mấy năm đó cô đã thực sự nhận quá nhiều, nhiều đến nỗi ngay cả cô cũng không nhớ hết.
Cô dùng thời gian uống nước này để thu xếp sơ qua một chút tâm trạng của mình.
Bố mẹ tuổi tác đã cao, một đứa con gái lớn như cô không có lý do gì để lại tùy hứng phiêu bạt bên ngoài, đã quyết định quay về thì phải chuẩn bị thật tốt để đối diện với những người và những việc sắp phải đối diện. Cô cứ nghĩ rằng thời gian sáu năm, cô cũng sẽ không bị dao động bởi ai nữa, nhưng trên thực tế cô không hề tuyệt tình như bản thân mình nghĩ, nhưng cô cũng không hề muốn quay lại cuộc sống như trước đây nữa, vì thế trong lòng còn bao nhiêu vương vấn thì cũng phải cố dập tắt đi.
Suy nghĩ như vậy nên cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại, cô xách theo đồ đạc đi đến bệnh viện.
Đây là một con đường quen thuộc.
Cô không thể nhớ đã tự mình đi qua đây bao nhiêu lần, cô biết đài phun nước trong vườn hoa mấy giờ sẽ bắt đầu phun, cô biết trên con đường này có bao nhiêu loại cây, cô biết cây hoa ngọc lan khi nào bắt đầu ra hoa, lá lúc nào rụng, thậm chí cô còn biết bóng của cây bạch quả che phủ được bao nhiêu viên gạch.
Cô cẩn thận bước đi.
Ánh mặt trời rực rỡ chói mắt, cô mở ô ra, theo bản năng hạ thấp cán ô xuống, lại hạ thêm một chút nữa. Những bóng người mặc áo blouse trắng vội vàng lướt qua tầm mắt, cô thật sự không hy vọng có một cái của anh… Vào trong bệnh viện, chiếc ô của cô không thể tiếp tục vai trò “ô dù”, khi cụp ô lại rồi trái tim lại đập thình thịch hoảng sợ.
Bên ngoài đại sảnh bệnh viện ở tầng một có một cửa hàng tạp hóa nhỏ, vẫn giống hệt như lúc trước, bà chủ vẫn không thay đổi.
Cô mua bàn chải đánh răng, kem đánh răng và mấy thứ đồ dùng sinh hoạt. Khi đang kiểm tra lại, bà chủ dùng đôi mắt mở to quan sát cô: “Ồ, cô…”
Cô lại càng hoảng loạn, cố nặn ra một nụ cười bình tĩnh: “Cho hỏi bao nhiêu tiền ạ?”
“À, tổng cộng là 54 tệ.” Bà chủ lại nhìn vào hai mắt cô.
Cô trả tiền, nói cảm ơn rồi nhanh chóng rời đi. Phía sau, bà chủ còn đang lầm bầm “Sao lại quen như vậy nhỉ?”.
Tất nhiên là quen rồi, sáu năm trước cô gái kia thường đến đây đợi bác sĩ Ninh tan ca. Mỗi tối đều mua bao nhiêu đồ ăn vặt.
Quên rồi thì tốt!
Có những lúc “quên” đối với người trên thế gian mà nói là một kỹ năng quá khó để thực hiện.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT