Ăn sáng xong, đồng hồ điểm mười giờ, Ôn Dĩ Hoài bưng bát đĩa đi rửa. Giản Chiêu đeo bao tay vào, cũng đứng rửa phụ, vừa chà rửa bát đĩa vừa hỏi anh:
"Cậu cũng từng rửa bát rồi hay sao mà thành thục vậy?"
Anh lắc đầu trả lời:
"Từ ngày quen thầy em mới biết rửa bát, chứ nhà em có người hầu, em không phải đụng vào."
"Vậy thôi cậu đi ra chỗ khác đi, tôi làm cho." Giản Chiêu ái ngại nói "Thiếu gia như cậu được nuông chiều từ nhỏ, tự nhiên qua ở với tôi lại phải làm mấy cái việc này thì không được cho lắm..."
"Có sao đâu ạ." Ôn Dĩ Hoài mỉm cười dịu dàng "Sau này thầy về với em, những việc này để em làm hết, em không muốn thầy đụng tay vào việc gì."
Thầy chỉ việc ngồi yên để em chiều chuộng thôi. Câu này Ôn Dĩ Hoài chỉ dám nghĩ chứ không dám nói ra.
Triệu Thiên Kiệt lại gần chỗ hai người, cố tình chen vào giữa, quàng tay qua vai Giản Chiêu, nói:
"Đừng có mơ sau này thầy về ở với tôi, mấy việc này tôi cũng làm được."
Giản Chiêu tưởng tượng đến hình ảnh Triệu Thiên Kiệt đeo tạp dề, vẻ mặt cau có đứng rửa bát mà buồn cười.
Sikeil đang quét dọn lau bàn ghế thấy hơi tủi thân, sao ai cũng tranh việc rửa bát mà không thấy giành lau dọn với mình gì cả.
Hoắc Dạ Nam ngồi thảnh thơi, ánh mắt lại hướng về phía thân hình gầy gò đứng bên bồn rửa bát của Giản Chiêu, dần dần chuyển tầm nhìn xuống đôi giày màu hồng mà y đeo, làm như vu vơ nói một câu:
"Giản Chiêu, đôi dép con thỏ này đã bị sứt mũi rồi mà anh vẫn còn giữ à? Cũng đã mấy năm rồi nhỉ?"
Vẻ mặt Giản Chiêu nhu hòa, hiếm khi dễ chịu đáp lại hắn:
"Ừm, cái này là quà của Hoa Hoa tặng, cháu gái tôi rất thích thỏ nên cũng tặng dép thỏ cho tôi. Tôi rất thích."
Hoắc Dạ Nam gật gù, vẻ mặt như lâm vào hồi ức, phì cười trêu chọc:
"Anh giữ như kho báu vậy, ngay cả tôi anh cũng không cho sờ, ài, chuyện xưa lắm rồi mà tôi vẫn nhớ như in đấy bảo bối à."
Câu này bay vào tai mấy tên kia như một lời khiêu khích, Ôn Dĩ Hoài ngừng lại động tác đang xả nước, Phó Quân Thanh ngồi gọt trái cây cũng khựng lại, Triệu Thiên Kiệt ngẩng đầu liếc mắt nhìn hắn, bầu không khí như khô đọng, chỉ có Giản Chiêu là không biết gì, vẫn nói với ra đáp lời:
"Làm như có mình cậu nhớ, trí nhớ tôi không kém đâu, mấy kỉ niệm lặt vặt này tôi cũng còn nhớ đấy."
"Nhớ cái gì?" Chất giọng lạnh lẽo còn ẩn ẩn tức giận của Triệu Thiên Kiệt vang lên bên tai làm Giản Chiêu giật mình. Vẻ mặt hắn khó chịu, gằn giọng hỏi "Hai người quen biết nhau từ trước rồi sao?"
Giản Chiêu gạt tay hắn ra:
"Hình như câu này cậu hỏi tôi rồi, tôi với Hoắc Dạ Nam là..."
"Thanh mai trúc mã." Y còn chưa kịp nói hết câu, Hoắc Dạ Nam đã chen vào, cười đầy ẩn ý, thoáng có chút lưu manh "Tôi với anh ấy quen nhau từ khi còn cởi chuồng tắm mưa, ngủ chung một giường, ăn chung một mâm, nụ hôn đầu của anh cũng là do tôi cướp đấy."
Giờ thì cả căn phòng như đóng băng sau lời nói của hắn.
Giản Chiêu cảm nhận được bàn tay đang đặt trên vai mình khẽ siết chặt, bất đắc dĩ nói:
"Hoắc Dạ Nam, cậu không muốn yên ổn hay sao mà gây chuyện vậy? Triệu Thiên Kiệt, cậu đứng yên đây cho tôi, hai người mà đấm nhau thì cút ra khỏi phòng!"
"Vậy mà em tưởng em mới là người cướp được nụ hôn đầu của thầy chứ."
Hoắc Dạ Nam đang cười khẩy nghe anh nói thế lại ngồi thẳng dậy, u ám hỏi:
"Anh và thằng nhóc này từng hôn nhau à? Và hẳn là anh hôn cả tên Triệu Thiên Kiệt rồi đúng không? Vậy còn..."
Ánh mắt hắn mang theo sát khí quét qua những tên còn lại, Sikeil lắc đầu liên tục, sợ hãi cắm cúi lau bàn không dám đối mắt với hắn, dù sao thằng nhóc trẻ trâu này vẫn rất sợ một tên đại ca xã hội đen. Phó Quân Thanh không nói gì, không tham gia vào cuộc tranh luận, chỉ rũ mắt nhìn xuống quả táo đang gọt dở.
Giản Chiêu xấu hổ gần chết, vội vã lên tiếng gạt phắc đi:
"Sao tự dưng lại bàn luận về vấn đề hôn hít này hả? Nụ hôn đầu của tôi là dành cho mẹ tôi, vậy là được rồi, đừng nói nữa!"
Triệu Thiên Kiệt giận dỗi bóp bóp má mềm của Giản Chiêu, còn nhe răng muốn cắn lên đó một cái. Ai ngờ còn chưa cắn được cái nào cả người đã bị xô mạnh, phải chật vật đứng vững để không đẩy trúng người bên cạnh. Triệu Thiên Kiệt quay ngoắt qua gầm gừ với Ôn Dĩ Hoài:
"Clm, tên xảo trá, cậu cố ý phải không? Muốn ăn đòn à?"
Ôn Dĩ Hoài mỉm cười lúng túng, bao biện:
"Xin lỗi, tôi không cố ý đâu, chỉ là cậu đứng đây gây chật chội quá, có thể đi ra được không? Thầy Giản cũng không muốn cậu cứ chen vào vậy đâu."
Giản Chiêu gật đầu:
"Đúng, cậu vướng quá, né qua một bên đi."
Sikeil bật cười thành tiếng. Khuôn mặt của Triệu Thiên Kiệt đen thui, tức mà không làm gì được, chỉ có thể phát tiết bằng cách đá mạnh vào ghế, lườm Ôn Dĩ Hoài rồi hậm hực đi ra sofa ngồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT