Lời tỏ tình đến quá đột ngột. Giản Chiêu sững sờ, mãi lúc sau mới phản ứng lại, không biết nên trả lời thế nào, im lặng bối rối nhìn anh. Nếu là người bình thường nhìn thế này hẳn tự biết câu trả lời mà thất vọng rút lui nhưng Ôn Dĩ Hoài lại vờ như không biết điều đó, đôi mắt của anh vẫn nhìn chằm chằm Giản Chiêu chờ đợi. Mãi lúc sau, y mới ngượng ngùng lên tiếng:
"Có hơi bất chợt, ừm... tôi không biết nên nói thế nào, nhưng hiện tại cậu còn là học sinh, tôi là thầy giáo, không thể tiến xa hơn được, như vậy không đúng đạo đức nghề nghiệp của tôi, nếu không...không thì ờm...chờ khi cậu trưởng thành đi."
Nói xong thì khuôn mặt của Giản Chiêu đã đỏ lựng.
Như thế này sẽ không gây tổn thương khi khéo léo từ chối đối phương, nhưng nghe xong thấy nó giống kiểu hứa hẹn cho tương lai vậy, hơi kì cục. Chẳng biết nữa, bây giờ Giản Chiêu không nghĩ ra nên nói thế nào thì ổn hơn.
Y vùi mặt vào khăn quàng, lúng túng không dám nhìn thẳng, trên gò má mềm như có rạng mây phớt hồng. Nhìn biểu cảm này làm trái tim Ôn Dĩ Hoài mềm nhũn. Giữa phố rộng vắng người, anh chủ động bước đến gần hơn rồi giang tay ôm gọn lấy y, thì thầm:
"Như vậy là em vẫn có cơ hội đúng không? Tuyệt, em cứ sợ hãi thầy sẽ thẳng thắn cự tuyệt một lần nữa. Em thực sự rất thích thầy đó."
"Tuy hơi không đúng, nhưng...nhưng em có thể hôn thầy không?"
Gì chứ!?
Giản Chiêu xấu hổ đến mức tai cũng đỏ, vội đẩy anh ra, chỉnh lại gọng kính rồi xoay người lại đi thẳng về phía trước. Ôn Dĩ Hoài vội đuổi theo đằng sau, vẫn cố chấp vươn tay ra nắm chặt lấy bàn tay đã lạnh cóng của y, để các ngón tay đan xen vào nhau, anh không nhịn được mà cười thật rạng rỡ. Giản Chiêu không rụt tay lại được, ngoài mặt tỏ vẻ bực bội nhưng trái tim lại đập thình thịch khi cảm nhận được hơi ấm từ lòng bàn tay anh truyền sang, lan đến tâm can, xua đi cơn gió lạnh lẽo vừa thổi qua.
Hai người dắt nhau đi một vòng, Ôn Dĩ Hoài chợt nổi hứng mua một cái xe đạp, để Giản Chiêu ngồi yên sau, anh ngồi đằng trước đạp xe lèo lái chở y đi đến những chỗ mua bán đồ còn mở cửa. Nền tuyết dày đã được dẹp qua loa nhưng đường vẫn trơn trượt, vậy mà Ôn Dĩ Hoài đạp xe vô cùng vững vàng, bóng lưng cao lớn của anh che gió chắn bụi, mang lại một cảm giác an toàn cho người ngồi đằng sau yên tâm. Giản Chiêu ngó nghiêng xung quanh, xe chạy nhanh hơn, hơi xóc nảy, theo bản năng Giản Chiêu ôm eo người ngồi trước, nắm chặt lấy vạt áo của anh.
Thế này có giống một cặp đang yêu không chứ.
Ôn Dĩ Hoài nghĩ như thế, cảm thấy nếu cứ thế này thì tốt rồi, anh nguyện đạp xe suốt đời chỉ để chở theo Giản Chiêu ngồi đằng sau, đưa y đi khắp nơi, chỉ riêng hai người, vậy cũng đủ hạnh phúc.
Nhưng hiện thực không bao giờ được như thế.
Sau khi mua thêm mấy món đồ cần thiết, Ôn Dĩ Hoài lại đạp xe chở Giản Chiêu về ký túc xá. Nhìn từ đằng xa, y chợt phát hiện có ba bốn cái xe tải đang dừng ở trước cổng sau trường, nơi dẫn đến kí túc xá giáo viên. Có những nhân viên đang vội vận chuyển hàng hóa lên trên lầu của khu B, hướng mắt lên có thể thấy được bọn họ đang chuyển đồ đến phòng 401 - phòng mà Giản Chiêu đang ở. Y bước xuống xe, hoang mang nhìn cậu nhân viên xa lạ kia đang vác theo cái tivi cũ kĩ của y rồi bê vào trong thùng xe tải.
Không hiểu chuyện gì đang xảy ra, Giản Chiêu định bước đến hỏi chuyện thì đã thấy Phó Quân Thanh đang đi đến đây. Anh mặc áo rộng, gió thổi qua làm vạt áo phồng lên, tóc dài được cột gọn, khuôn mặt lạnh lùng khi nhìn đến Giản Chiêu lại mềm mại xuống, thoáng có chút nhu hòa không để ý kĩ sẽ không nhìn ra. Giản Chiêu nhìn cách ăn mặc của anh, sốt ruột túm tay Phó Quân Thanh mà lo lắng hỏi:
"Cậu đã khỏi bệnh chưa mà mặc phong phanh chạy ra ngoài gió lạnh thế này? Nhỡ lại bệnh nữa thì sao?"
"Tôi không sao." Phó Quân Thanh nhẹ nhàng cầm lấy túi đồ nặng mà y đang xách, đưa tay gạt đi mớ tuyết trắng đọng lại trên bả vai y, cả người không run rẩy chút nào, giống như không cảm nhận được khí lạnh.
Ôn Dĩ Hoài dựng xe đạp gọn vào trong góc, cũng đi đến chỗ hai người, nhìn công cuộc vận chuyển trước mắt, giống như đã đoán ra được nhưng vẫn thuận miệng hỏi lại:
"Có chuyện gì đây? Triệu Thiên Kiệt bày trò à?"
Phó Quân Thanh gật đầu.
Giản Chiêu không hiểu gì hết, y nhìn những đồ đạc trong phòng đang bị chuyển đi, nhanh chóng chạy vội lên phòng, hai người kia cũng phản ứng lại mà chạy theo sau. Ôn Dĩ Hoài gọi với theo:
"Thầy, chậm thôi không lại ngã."
Có vẻ đã vận chuyển xong, các nhân viên vội né ra để y chạy một mạch trên cầu thang. Hộc tốc chạy đến cửa phòng, cuối cùng cũng đến nơi, Giản Chiêu không kịp dừng lại để thở mà vội mở cửa vào trong. Đập vào mắt là cảnh Triệu Thiên Kiệt đang đánh nhau với Hoắc Dạ Nam.
Cả hai nghe tiếng bước chân đều đồng loạt dừng lại mà ngẩng đầu lên. Hoắc Dạ Nam nằm trên đất, nở nụ cười nham hiểm, giọng trầm đầy nam tính mà chào hỏi:
"Chào ngày mới tốt lành nha bé yêu~"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT