"Giải thích gì chứ, cậu nghe nãy giờ là tự hiểu rồi mà." Giản Chiêu bất lực gọi với ra đằng sau "Ôn Dĩ Hoài, cậu bật đèn lên đi, công tắc ngay trên ổ điện cạnh kệ sách ấy."
Nháy mắt, bóng đèn được bật, cả căn phòng bừng sáng.
Triệu Thiên Kiệt trầm mặc nhìn Phó Quân Thanh ở trần quấn khăn bước ra từ phòng tắm, anh cũng vô cảm đối mắt với hắn ta. Giản Chiêu vừa tranh thủ thay quần áo khô vừa nói như giảng hòa:
"Đằng nào cũng đụng mặt nhau rồi, hai cậu có tức giận gì thì dẹp sang một bên đi, đêm rồi đừng gây sự."
Triệu Thiên Kiệt phẫn nộ siết chặt bàn tay, rồi lại thả ra, quay mặt lại muốn nói cái gì đó, vừa hay nhìn thấy Giản Chiêu cởi quần ra.
Hai cặp mắt kia cũng phóng đến đây.
Bốn người nhìn nhau, có ba người đỏ mặt, không khí căng thẳng được thay thế bởi sự ngượng ngùng.
Y chỉ mặc mỗi quần trong, còn lại đâu đã lột ra hết, trừ bộ phận nhạy cảm thì trên dưới toàn cơ thể gầy gò nhỏ thó trắng trẻo phơi bày ra. Ôn Dĩ Hoài lập tức dùng tay che mặt, áng đỏ lan đến tận cổ, tựa hồ chảy máu mũi. Phó Quân Thanh đang sốt, mặt đỏ sẵn, nhưng vẫn nhìn ra sự túng quẫn. Triệu Thiên Kiệt không kiêng dè mà nhìn chằm chằm, tai hắn cũng đỏ chót. Giản Chiêu vốn dĩ đang cảm thấy bình thường chẳng có gì ngại, nhưng nhìn phản ứng của ba tên nam sinh chợt xấu hổ lây, gấp rút mặc áo vào, lên tiếng:
"Các cậu nhìn cái gì? Lần đầu thấy đàn ông thay đồ à? Sao Phó Quân Thanh cũng cởi hết quần áo mà các cậu tự nhiên bình thường thế, sao đến lượt tôi là phản ứng kì lạ vậy!?"
Cơn giận của Triệu Thiên Kiệt bị dập tắt, hắn không được bình tĩnh mà xoay người vào bếp lấy nước, trả lời:
"Thầy chẳng hiểu gì cả!"
Ôn Dĩ Hoài ho khăn, chùi sạch dòng máu chảy ra từ mũi, ngượng nghịu đánh hướng sang vấn đề khác:
"Phòng thầy có thuốc hạ sốt không?"
"Có đấy." Giản Chiêu cũng gạt vấn đề xấu hổ kia sang một bên, chỉ tay về phía hộp thuốc "Tôi dự trữ đủ loại bông băng với thuốc thang, Phó Quân Thanh, cậu mặc quần áo vào rồi nằm lên giường đi."
Triệu Thiên Kiệt đang uống nước cũng phải dừng lại mà xen ngang:
"Bây giờ tên này đột nhiên chui từ đâu ra, hắn nằm lên giường rồi thì lát tôi hoặc Ôn Dĩ Hoài sẽ phải nằm xuống đất đấy, thầy tính sao đây?"
"Cả ba đều nằm xuống đất chứ còn sao nữa, ưu tiên cậu Phó là người bệnh thì nằm trên giường đi, nằm chung lại lây bệnh thì sao?" Giản Chiêu nói.
Triệu Thiên Kiệt hài lòng, hắn chủ động ra lục tủ quần áo lôi bộ chăn nệm dự phòng ra trải trên sàn trước.
Phó Quân Thanh có vẻ mệt lắm rồi, cả người lảo đảo chóng mặt, không còn tâm trạng đâu mà cự cãi. Giản Chiêu đo nhiệt độ cơ thể cho anh, rồi nhờ Ôn Dĩ Hoài pha thuốc hạ sốt, y thuần thục dùng cao xoa bóp trị thương bôi lên vết thương bầm tím của Phó Quân Thanh. Biểu tình chuyên chú lúc này của Giản Chiêu toát ra một sự mê hoặc, Triệu Thiên Kiệt nằm sẵn trên nệm, ngơ ngẩn ngắm nhìn khuôn mặt y quên cả bản thân đang làm cái gì.
Sau khi uống thuốc xong, Phó Quân Thanh đã chìm vào giấc ngủ.
Giản Chiêu tắt đèn, bị Triệu Thiên Kiệt kéo nằm xuống nệm, ở giữa hai người kia. Y gỡ bỏ cặp kính, đôi mắt vẫn mở nhìn lên khoảng không đen kịt, nhớ lại những vết sẹo còn chưa lành trên cơ thể Phó Quân Thanh mà đã chồng chéo thêm vết mới. Là một thầy giáo, thấy học trò mình bị vậy Giản Chiêu cảm giác bản thân đang giận sôi, nhưng nhà nghèo không tiền không quyền chẳng thể làm gì. Y lăn qua lăn lại không ngủ được, chợt nghe Ôn Dĩ Hoài hỏi nhỏ nhẹ:
"Thầy vẫn còn thức sao?"
Không chỉ y thức, mà hai tên kia cũng chưa ngủ.
Triệu Thiên Kiệt cũng lên tiếng, giọng chứa đầy sự đố kị:
"Mất ngủ vì lo cho tên họ Phó kia sao?"
"Ừm, dù sao cậu ta cũng là học sinh của tôi mà." Giản Chiêu nằm thẳng, hai tay đan vào nhau để lên bụng, hỏi "Cứ để mặc vậy hả? Không có cách nào sao?"
"Khó lắm." Triệu Thiên Kiệt trả lời "Lão già Phó gia kia kiểu gì chả bao che cho vị phu nhân đó, bây giờ có tiền làm gì chẳng dễ, đút tí tiền là chẳng ai dám hó hé hay đả động gì. Bà phu nhân họ Phó kia biết rõ nên mới dám làm càng như thế. Mà sức tôi chưa đủ lật đổ bên đó nên thầy cũng không thể moi lên cái gì đâu, Phó Quân Thanh chỉ có thể chịu đựng."
"Cứ như vậy?" Giản Chiêu hơi nghèn nghẹn.
Có lẽ thấy y không ổn, Triệu Thiên Kiệt đắn đo hồi lâu, vắt tay lên trán suy nghĩ, nói tiếp:
"Trừ khi Phó Quân Thanh được công khai là người thừa kế Phó gia, hoặc bà ta bị đuổi đi, chứ dã tâm lớn vậy không áp xuống được."
"Thôi bỏ đi, được đến đâu hay đến đó." Giản Chiêu nhắm mắt lại "Tôi buồn ngủ rồi, ngủ đi."
Tuy vẫn canh cánh chuyện đó trong lòng, nhưng y mệt lắm, rất nhanh đã chìm sâu vào giấc ngủ. Trong lúc mơ màng còn nghe được giọng nói nam tính thì thầm bên tai:
"Kì thực nếu thầy muốn chống lại Phó gia cứu vớt Phó Quân Thanh thì tôi có thể giúp thầy nha."
Thôi khỏi.
Giản Chiêu không muốn lo chuyện bao đồng, để bản thân rơi vào rắc rối, liên lụy người xung quanh.
Cũng không muốn nhờ vả ai.
Tuy không thể chống lại Phó phu nhân, nhưng Giản Chiêu có cách của y.
Có cách để Phó Quân Thanh không phải chịu mấy việc tra tấn này nữa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT