Các học sinh lục tục kéo vào lớp sau giờ nghỉ trưa, vẫn ồn ào và nhốn nháo nói chuyện với nhau. Đợi đến lúc cánh cửa xoành xoạch mở ra, tất cả dường như có một mối liên kết, đồng loạt im lặng, đứng lên nghiêm chỉnh. Ngay cả Triệu Thiên Kiệt cũng trầm ngâm nhìn chăm chú ra cửa, đám đàn em bên cạnh không dám hó hé.
Đôi giày da sứt mẻ đặt chân vào cửa lớp, khuôn mặt tiều tụy quen thuộc với gọng kính tròn to cộ cùng thân hình gầy yếu chậm rãi bước từng bước vào trong. Đôi mắt hổ phách luôn là điểm nhấn trên khuôn mặt bệnh tật từng chút một quét qua từng học sinh đang ngồi ở đây, ho khan một tiếng, nở nụ cười rệu rã phẩy tay cho cả lớp ngồi xuống. Sau đó y đứng lên bục giảng, lúc này mọi người mới nhìn thấy y kéo lê theo một cây thước gỗ to cà cà trên mặt đất.
Các học sinh trợn tròn mắt nhìn y.
Giản Chiêu mỉm cười hiền hòa, nhìn xuống dưới thấy Tĩnh Huân đang ngồi một góc, mái tóc vốn nhuộm đủ màu xanh đỏ tím vàng bây giờ quay lại màu đen thuần túy, vẻ mặt hao gầy xơ xác ngồi bần thần ngoan ngoãn. Y gõ thước gỗ xuống nền đất, chậm chầm lên tiếng:
“Trò Tĩnh lên đây giúp tôi nhé.”
Các học sinh đồng loạt ‘ồ’ lên, phải biết ở trong lớp, Tĩnh Huân là học sinh cá biệt chỉ đứng sau Triệu Thiên Kiệt, mặc dù chưa đến mức quậy phá nhưng nội việc buôn bán thuốc lá cũng đủ gây nên danh tiếng, lần này thầy giáo đột nhiên gọi hắn lên là muốn răn dạy hay sao?
Điều bất ngờ chưa dừng ở đấy, Tĩnh Huân lại thật sự đứng dậy, bộ dáng ngoan như cún đi lên.
“Hai cậu làm ơn di chuyển ra khỏi chỗ, đi xuống dưới ngồi tạm ở đâu giúp tôi.” Giản Chiêu nói với hai người con trai ngồi ở bàn đầu, rồi quay sang nói với Tĩnh Huân bằng chất giọng nghiêm nghị “Còn cậu thì nằm lên đây.”
Học với Giản Chiêu được hai buổi, ấn tượng của bọn họ với người thầy này là một giáo viên bệnh tật nhưng hiền lành và vui tính, không hiểu sao lần này Giản Chiêu lại nghiêm khắc hơn, biểu cảm không buồn không vui luôn đem lại một áp lực vô hình. Dưới lớp im thin thít, Tĩnh Huân không kêu ca câu nào, nhấc người lên nằm bò ra bàn.
“Cậu biết vì sao tôi gọi cậu lên đây không?” Giản Chiêu bình thản hỏi.
“Thưa thầy, vì em có tội.” Tĩnh Huân úp mắt vào hai bàn tay, khàn khàn trả lời, giọng nhỏ như tiếng muỗi vo ve nhưng trong cái không khí yên tĩnh này lại vang lên rõ từng chữ"Em buôn bán hàng cấm, giao du với tệ nạn, hút thuốc trong trường, bị bắt vào tạm giam, làm…làm mẹ và thầy giáo thất vọng…"
Vài tiếng xầm xì vang lên dưới. Giản Chiêu gật gù, rũ mi mắt nhìn xuống người đang nằm trên bàn, cây thước gỗ trong tay giơ lên, đánh thẳng xuống mông hắn vang lên tiếng ‘bốp’ vang dội.
Dưới lớp lặng đi, vài tiếng hít sâu vang lên rõ ràng. Tĩnh Huân không rên một tiếng, gục đầu xuống, hai tay nắm chặt lấy cạnh bàn, kêu lên nho nhỏ:
“Em đã biết lỗi của mình, thầy cứ đánh, em không oán trách…”
“Các cậu nhìn đây mà tự răn đe cho bản thân.” Giản Chiêu quét đôi mắt xuống dưới, vì giận dữ mà hít thở dồn dập. Tâm tình mọi người lên xuống theo lồng ngực phập phồng của y, chỉ sợ Giản Chiêu lên cơn khó thở rồi lại lăn đùng ra đấy, nội việc khuôn mặt y dần tái đi là khiến cả lớp đủ thót tim. Nhưng Giản Chiêu vẫn đứng vững, giọng nói đều đều răn đe “Tôi không thích việc học sinh của mình hút thuốc. Các cậu có cái phổi tốt để hít thở dễ dàng thì ráng mà giữ gìn nó. Tôi biết sẽ không thể cấm cản được các cậu, nhưng nếu để tôi bắt gặp được học sinh của lớp này lén hút thuốc hay dùng chất cấm vi phạm nội quy thì cứ nằm lên đây.”
Một tên đàn em quay xuống hỏi Triệu Thiên Kiệt đang ngông nghênh gác chân lên bàn:
“Đại ca, cứ để yên cho việc này như thế hả?”
Triệu Thiên Kiệt nhếch môi, không nói. Hắn vô cùng hứng thú nhìn lên cảnh tượng phía trên, đôi mắt sáng rực có vẻ nghĩ ra trò gì hay ho. Tên đàn em muốn nói lại thôi, đàng ngậm ngùi quay lên.
Giản Chiêu gõ mạnh thước xuống bàn phát ra tiếng vang dội. Tay cầm thước đã tê rần, cử động quá mạnh làm bả vai mỏi nhừ, lòng bàn tay đã in vệt hồng. Y vẫn cố vươn tay muốn đánh thêm cái nữa thì cửa lớp mở toang, Ôn Dĩ Hoài bước vào, khuôn mặt hiện rõ vẻ ngạc nhiên nhìn tình huống trước mặt, bước chân hơi khựng lại giữa không trung rồi lại vững vàng chạm đất, theo sau là Sikeil ló mặt vào, thấy Giản Chiêu, cậu ta vui mừng vẫy tay:
“A, em chào thầy, hóa ra thầy dạy lớp nầy hả?”
Sau đó giọng thiếu niên trầm trồ:
“Wow, thầy đánh hay thật đó.”
Giản Chiêu nhìn thiếu niên, buông cây thước gỗ trên tay xuống, vỗ vỗ bả vai Tĩnh Huân ra hiệu cho cậu ta về chỗ. Mọi con mắt đều tập trung nhìn Sikeil, vô cùng tò mò, phần lớn mọi người đều nhận ra khuôn mặt cậu ta thật giống với Mặc Đình Xuyên bên lớp A9, rủ rỉ bên tai nhau đoán già đoán non thân phận thiếu niên. Khuôn mặt của Triệu Thiên Kiệt không hiểu sao lại sa sầm, lộ rõ vẻ bực bội cùng cáu gắt khó chịu, quay mặt đi nhìn ra ngoài cửa sổ. Ôn Dĩ Hoài đi đến trước Giản Chiêu, cúi chào rồi nhẹ nhàng nói:
“Đáng ra phải thứ hai em mới cần đưa cậu này đến gặp thầy, nhưng cậu ta đã đến đây rồi nên tiện tiết sinh hoạt em đưa đến luôn. Dạ, cậu học sinh này là Sikeil, học sinh mới của lớp ta ạ.”
Giản Chiêu lại âm thầm thở dài. Sikeil nhìn y cười hì hì:
“Hay quá, em còn tự hỏi không biết bao giờ mới gặp lại thầy, bây giờ thành học trò của lớp thầy luôn, đúng là duyên phận.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT