"Vâng, mấy ngày nay thầy giáo cũ bị bệnh nặng, không thể lên lớp và thầy ấy cũng xin nghỉ hưu về vấn đề sức khỏe kém dần. Vì thế đã hơn một tuần không có ai lên lớp giảng dạy, bọn em đều phải tự học mỗi khi có tiết của chủ nhiệm." Ôn Dĩ Hoài nhìn qua dáng người nhỏ gầy của Giản Chiêu, hơi ái ngại nói tiếp "Thật ra thầy giáo kia là bị bọn học sinh cá biệt trong lớp làm cho tức giận mà lên cơn đau tim mới phải nhập viện..."
Nói đến đây khuôn mặt của anh có chút nghiêm nghị, nói thẳng một tràng với Giản Chiêu:
"Lớp 11A5 có rất nhiều học sinh cá biệt, đa phần đều là con cháu nhà giàu thế gia cường quyền, bọn chúng ăn chơi phách lối mà hầu như không có giáo viên nào chịu đựng được."
Giản Chiêu sửng sốt. Quả nhiên một giáo viên vừa vào nghề như y đi xin việc ở trường nhỏ đã lao đao, vậy mà đột nhiên một trường lớn như Storsain lại đồng ý thu nhận còn cho làm chủ nhiệm ngay thì không phải chuyện đơn giản (mặc dù chẳng tán thành việc làm này lắm). Nhưng nếu một giáo viên lâu năm vẫn không trị nổi, thì một người tay ướt chân ráo vào nghề như y sẽ ổn sao?
Nhưng hiện giờ chẳng còn cách nào khác, chẳng có một trường nào nhận y ngoài trường này, hơn nữa tiền lương cũng cao. Nghĩ đến mấy năm nay vì bệnh tình của mình mà cha phải chạy vạy vay nợ khắp nơi, Giản Chiêu siết chặt bàn tay, dù thế nào cũng phải nhận.
Ôn Dĩ Hoài có lẽ cũng cảm nhận được tâm tình không tốt của y, an ủi:
"Thầy đừng lo, nếu bọn chúng làm thầy không vừa lòng, thầy có thể nói với em. Em sẽ có lý do phạt bọn họ. Hơn nữa..."
Trong giọng nói có chứa sốt sắng, anh nhỏ nhẹ thanh minh:
"Em không giống bọn chúng. Em là người thầy có thể tin tưởng."
"Cảm ơn, tôi biết điều đó." Giản Chiêu gật gù, cười rộ lên "Cậu đã giúp tôi, hơn nữa làm được Hội trưởng, hẳn là học sinh tốt."
"Vâng, em rất mong buổi dạy tiếp theo khi thầy lên, lúc đó có lẽ em sẽ chẳng vắng mặt nhiều như mấy ngày nay. Thầy dạy môn học nào?"
"Môn Toán, đây tuy là môn tôi không hứng thú lắm, nhưng tôi lại vô cùng giỏi môn đó."
"Có lẽ sẽ là trở ngại lớn đối với thầy." Ôn Dĩ Hoài nhìn y với sự đồng cảm "Lớp mà thầy chủ nhiệm yếu nhất môn đó."
Giản Chiêu bật cười.
Chốc lát hai người đã đến khu ký túc xá dành cho giáo viên. Đây là một tòa nhà lớn, trang trí theo kiểu Tây Âu cũ kĩ, tường sơn là màu đồng. Giản Chiêu lấy lại vali của mình, nói với Ôn Dĩ Hoài:
"Đưa tôi đến đây là được rồi, hình như học sinh không thể vào kí túc xá giáo viên, vì vậy cậu có thể về. Cảm ơn lần nữa."
"Thầy ơi, thầy nói sai rồi." Ôn Dĩ Hoài nhìn chằm chằm Giản Chiêu, trong đôi mắt đen láy có gợn sóng dao động nhỏ "Đó là đối với học sinh bình thường, em là Hội trưởng, vì thế em vẫn có đặc quyền đi đến đây, mỗi đêm sẽ luân phiên người trong hội học sinh đi thị sát."
Để một học sinh đi thị sát ký túc giáo viên?
Thấy vẻ ngơ ngác của Giản Chiêu, Ôn Dĩ Hoài phì cười:
"Em đùa thôi. Nhưng đúng là thỉnh thoảng em được giao nhiệm vụ đi đến từng phòng kiểm tra. Tất nhiên em sẽ không được phép nhòm ngó bên trong. Vài tháng sẽ có người đến kiểm tra toàn phòng để chắc chắn giáo viên không dự trữ đồ cấm. Thầy cứ thoải mái, không có sự cho phép của thầy thì không ai được vào phòng thầy đâu."
Y gật đầu:
"Tôi hiểu rồi. Cảm ơn đã cho biết. Ngày mai tôi phải lên lớp buổi đầu tiên, nên bây giờ có lẽ tôi nên về trước để chuẩn bị. Dù sao vẫn cảm ơn cậu."
"Vâng, chúc thầy tốt lành."
Giản Chiêu khó khăn lắm mới kéo được vali lên trên lầu 2. Cầu thang ở khu ký túc hơi ọp ẹp và chẳng có thang máy. Hành lang vệ sinh sạch sẽ. Ký túc xá có hai khu, khu A có bốn lầu và khu B có ba lầu, mỗi lầu có bốn phòng, ngoài ra có phòng đơn lẻ, mỗi giáo viên đều ở phòng riêng. Giản Chiêu rút chìa khóa từ trong túi áo, nhìn thấy con số 401 ở bên trong, bắt đầu lò dò tìm phòng.
Phòng mà y sẽ ở nằm ngay bên ban công lầu ba khu B. Cửa phòng kẽo kẹt mở ra, bên trong không có ai, sạch sẽ rộng rãi. Đồ đạc sinh hoạt cần thiết đều đủ cả, có cả bàn làm việc, ngay cả kem đánh răng dao cạo râu cũng có sẵn. Giản Chiêu kéo vali vào phòng, nhìn xung quanh không ngừng cảm khái. Đồ trong vali của y cũng không nhiều, chủ yếu là quần áo. Rất nhanh đã sắp xếp xong. Y cẩn thận quét dọn qua một phen, rồi ngồi xuống giường êm ái bắt đầu đọc nội quy và vài điều cần lưu ý.
Ở trong trường Storsain, các học sinh thường được phát huy hiệu để phân biệt cấp bậc, theo thứ tự được khắc bên trên: SS, AA, BB, D1 và X0. Huy hiệu X0 dành riêng cho các học sinh theo học tại trường bằng học bổng dành cho hộ nghèo, khỏi hỏi cũng đoán được các học sinh đeo huy hiệu này thường bị phân biệt đối xử, đãi ngộ kém và bắt nạt dù học lực của họ tốt. Tiếp theo là D1, cũng dành cho các học sinh có học bổng nhưng là có lực học xuất sắc, cấp bậc này được coi trọng và xếp trước X0 (tuy nhiên họ vẫn bị chèn ép). BB là dành cho người có gia cảnh giàu có khá giả, AA là người có bối cảnh người thân làm chính trị và cực kì giàu, SS là cao cấp nhất và hiếm nhất, là những người con cháu đại gia tộc lớn phát triển bậc nhất và có ảnh hưởng kinh tế, có khả năng thừa kế gia tộc.
Y nhướng mày, làm ra cái huy hiệu này dùng để phân biệt đẳng cấp hay sao.
Xem lại danh sách lớp, Giản Chiêu suýt thì ngã ngửa, có đến ba huy hiệu SS theo học trong lớp 11A5, bảo sao làm thầy giáo tức đến nhập viện cũng không phải chịu ảnh hưởng gì. Không biết xui rủi hay may mắn mà xếp y vào lớp này, bảo sao các thầy cô khác đều không dám đảm nhiệm.
Tương lai thật áp lực. Y gác tay lên trán, suy nghĩ vẩn vơ, đống nội quy giáo viên kia có vài cái vô lí, hầu hết quyết định giáo viên có thể an ổn giảng dạy hay không đều nằm trong tay học sinh, Giản Chiêu nghi ngờ, có thể y vừa vào làm việc được ba ngày đã bị cho thôi việc, trở thành thầy giáo có số lượng ngày làm ngắn nhất lịch sử.
Từ nhỏ Giản Chiêu đã thiếu thốn tình thương của mẹ, cha làm ăn bận rộn ít khi quan tâm, tính cách dần trở nên lập dị, ít nói, sự nhàm chán làm y bị cô lập mỗi khi đến trường. Cũng may thân thể từ nhỏ chịu đủ thứ bệnh, nhiễm luôn mùi thuốc trên người, thân thể gầy yếu đến mức chạm nhẹ cũng đổ nên các học sinh khác đều sợ không dám đến gần y. Ngay cả tên bạo lực chuyên bắt nạt bạn học mỗi lần thấy Giản Chiêu đều tránh xa, sợ đụng cái y sẽ lăn quay ra tắt thở. Cũng may đầu óc không phải dạng vừa, vừa học giỏi lại chăm học, mỗi lần ngồi trên lớp đều đọc sách giải đề, không để ý đến con mắt kì thị của mọi người xung quanh. Cuối cùng cha cũng phát hiện y bất thường, lập tức đưa đi điều trị tâm lí, mới dần ổn định và hoạt động bình thường.
Giản Chiêu vẫn cứ lo xa, trong lòng bồn chồn, nghĩ ra đủ tình huống có khả năng xảy ra khi đến lớp. Tiện tay chộp lấy điện thoại bên cạnh, đăng nhập vào diễn đàn của trường, tự tạo cho mình một tài khoản, lướt xuống xem vài bài đăng mà học sinh bàn tán sôi nổi bên dưới. Cuối cùng ngủ mất.
Trước khi nhắm mắt, Giản Chiêu đột nhiên nhớ ra, hình như hôm nay y chưa uống thuốc, ngay cả bữa tối cũng chưa ăn, nhưng thật sự buồn ngủ lắm rồi, có nhớ ra cũng mặc kệ.
*****
Chú thích:
Về màu sắc huy hiệu:
- X0: màu xám
- D1: màu tím
- BB: màu vàng
- AA: màu đen
- SS: màu đỏ
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT