Thẩm Tuyết Trì tỉnh lại thấy đầu đau dữ dội, miệng ậm ừ phát ra những âm thanh khó nghe.

Cơn say tối qua liên tục dạy vò, đầu không ngừng quay vòng vòng, anh chật vật đưa tay lên ôm cái đầu đang đau nhói. Thẩm Tuyết Trì khẽ nhíu mày, cửa sổ trong phòng bị mở toang ra, một tia sáng trắng nhẹ nhàng chiếu qua mi mắt. Vẫn chưa muốn thứ dậy, anh ta hét lên "Thành Hải, lấy cho tôi cốc nước".

Căn phòng im lặng đến đáng sợ, Thẩm Tuyết Trì có thể nghe thấy tiếng sóng viển vỗ nhẹ vào bờ ở ngoài kia. Đợi một lúc sau không thấy hồi âm, anh lên giọng "Hải, lấy cho tôi ly nước. Chết tiệt, đầu mình như muốn nổ tung".

Phía đối diện cuối cùng cũng có tiếng di chuyển, tiếng đế giày cộp cộp trên sàn gỗ và một cốc nước được đặt nhẹ nhàng trên mặt bàn. Anh trực tiếp vươn tay ra lấy ly nước, nhưng cái bàn này có vẻ thấp hơn cái bàn ở nhà, hại anh suýt chút nữa thì đụng phải cốc nước. Anh cũng chẳng quan tâm, đầu óc nôn nao quay cuồng như bị xe tải đè lên này khiến anh chỉ muốn nhanh chóng uống xong cốc nước rồi lăn ra ngủ tiếp.

Đầu lưỡi khẽ chạm vào cố, uống một ngụm nước nhỏ, trong cơ thể một cỗ tức giận lại bùng nổ. Thẩm Tuyết Trì tức giận ném cố xuống sàn chửi rủa "Thành Hải, m tính làm loạn à?".

Bố của Thành Hải là chủ tịch của một công ty ở thành phố A. Nhờ vậy mà chẳng bao giờ Thành Hải phải lo đến cái ăn cái mặc, xuôi gió xuôi nước, lớn lên thành một tiểu soái ca. Có lẽ do công tử nhà giàu nhất nhì đều sẽ có thiện cảm với nhau. Trong một buổi tiệc cocktail, anh gặp được Thẩm Tuyết Trì, người thậm chí còn phóng đãng, kiêu ngạo hơn anh rất nhiều. Do vậy anh thường cùng với Thẩm Tuyết Trì cùng với những công tử nhà giàu khác ăn chơi đập phá. Gia đình nhà Thẩm Tuyết Trì ở thành phố A có thế lực cường đại, mọi người đối với hắn phần lớn là nịnh nọt, ai ai cùng kéo đến khen ngợi anh. Bề ngoài nhìn có vẻ như hai người là bạn tốt, nhưng bên trong chẳng khác nào một chú chó ngoan ngoãn nghe lời.

Vậy mà hôm nay, tên khốn khiếp này người không bao giờ dám nói một đằng làm một nẻo đã dội cho hắn một cốc nước lạnh, Thẩm Tinh Trì tức giận đến nỗi chỉ muốn đấm cho hắn một trận. Nếu không phải tại bình thường hắn ngoan ngoãn nghe lời, chỉ dựa vào năng lực của cha hắn thì Thẩm Tinh Trì đã sớm đạp hắn dưới chân.

Có câu nói: mỗi ngành nghề kinh doanh đều có nột vòng tròn riêng, bước vào vòng tròn thì khó mà rời khỏi vòng tròn thì dễ. Thẩm Tinh trì được coi là nổi tiếng thuộc thế hệ phú nhị đại, thậm chí chỉ cần suýt được gặp anh ta cũng được coi là danh giá, thấy mặt hắn còn muốn tôn xưng một tiếng Thẩm ca. Loại người như Thành Hải chắc chắn không dám ở trước mặt hắn lỗ mãng.

"Cẩn thận một chút" - âm thanh cao lãnh lạnh lùng vang lên, đối phương nhặt chiếc cốc thủy tinh cường lực rơi trên đất đặt lại lên mặt tủ " Cậu cần chiếc cốc này. Nếu nó vỡ thì cậu chỉ có thể liếm nước".

Thẩm Tinh Trì vừa nghe, tim bỗng loạn nhịp. Âm thanh này rõ ràng không phải của Hải.

Hắn miễn cưỡng mở mắt ra, căn phòng lúc này tràn ngập ánh sáng. Người đàn ông vừa cất giọng nói đang đứng thẳng trước giường. Dáng người cao với đôi chân dài, ánh sáng phác họa lưu lại một bóng đen lớn và nông, bất giác tạo ra cảm giác nguy hiểm đe dọa. Ánh mắt của Thẩm Tinh Tri từ từ di chuyển lên trên, và khi bắt gặp cặp lông mày, hắn mở to mắt lên kinh ngạc:

"Cố Quân!!".

Hắn giật mình đến nỗi nhảy bắn ra khỏi giường, mình mẩy đau đớn. Lúc này hắn mới để ý trên người mình có rất nhiều băng vải, các khớp xương ở hai bàn tay thì không ngừng đau đớn.

Đây rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Chẳng nhẽ mình đã bị Cố Quân đánh? Chẳng nhẽ hắn muốn ám sát mình?

"Cố Quân, cái đồ đê tiện hèn hạ!".

Thẩm Tinh Trì trợn mắt nhìn chằm chằm về hướng Cố Quân, trong ánh mắt bốc lên ngọn lửa tức giận hận không thể thiêu rụi anh ta.

"Anh đang mắng ai vây, một tên không biết nhổ ngà voi từ miệng chó"- Cố Quân thản nhiên đáp lại:" Chuyện tốt mình làm ra, đừng có vu hãm lên đầu người khác".

Thẩm Tinh Trì nhướng mày nhớ lại. Tiếc là đầu óc trống rỗng, hình ảnh cuối cùng nhớ lại được chỉ có anh cùng Thành Hải và một số người khác đến quán bar uống rượu vào tối qua. Chờ một chút, hắn vì cái gì mà tới quán bar tốt như vậy? Hình như không phai là đến tận hưởng khoái lạc, mà là đến để giải quyết nỗi buồn khổ. Ký ức giống như một tờ giấy, chạm vào lửa bỗng nhiên bùng cháy.

Nhìn thấy sắc mặt biến đổi không ngừng của Thẩm Tinh Trì, Cố Quân cười chế nhạo " Có vẻ như cậu đã nhớ ra rồi".

Quả thực Thẩm Tinh Trì đã nhớ ra rồi. Vết thương của hắn không liên quan đến tên khốn Cố Quân mà do chính hắn làm ra. Cố Quân và Thẩm Tinh Trì cũng nhau lớn lên từ nhỏ nhưng mối quan hệ của họ rất tồi tệ. Mối quan hệ ấy còn trở nên tệ hại hơn từ sau khi Cố Quân lên 6 tuổi, anh nhận nuôi một em gái ở cô nhi viện.

Em gái của Cố Quân tên Cố Oản, là một cô bé có thân thế đáng thương. Xuất thân nghèo khó, khi được mẹ Quân đón về cô vừa gầy vừa nhỏ, chỉ dám núp sau lưng người lớn như một chú thỏ rụt rè, cẩn thận quan sát mọi người bằng đôi mắt trong veo. Mẹ Quân luôn khao khát có con gái, nhìn thấy Cố Oản đáng thương tội nghiệp bà càng hết mực yêu thương, thậm chí còn quan tâm hơn so với Cố Quân. Ngược lại, Cố Oản cũng rất yêu thương gia đình mới này của mình.

Ban đầu Cố Quân cũng rất lúng túng vì sự xuất hiện đột ngột của em gái, xong do mẹ nài nỉ nên cậu ấy không còn cách nào khác là ngày nào cũng phải dắt theo một cái đuôi nhỏ. Một ngày nọ Cố Oản và Cố Quân đến lớp học thanh nhạc, hai người đang đứng bên ngoài đợi tài xế lái xe đến thì bị Trì nhìn thấy. Năm tuổi, Thẩm Tuyết Trì đã thành công trở thành một tên khốn hỗn đản, vừa nhìn thấy Cố Oản liền mở miệng trêu chọc. Cố Oản vốn đã rất nhạy cảm, nghe thấy lời trêu chọc thì xấu hổ chỉ dám núp sau anh trai, cúi mặt nhìn giày.

Cố Quân người này từ trước đến nay bênh vực người mình, Cố gia nhà họ ai ai cũng hoàn mỹ, sao có thể bị người khác như vậy nói, lập tức hóa thân não tàn ca ca, làm Thẩm Tinh Trì tức đến á khẩu không trả lời được. Tức giận đến ngứa răng Thẩm Tinh Trì lâu lâu tới tìm hai người bọn họ gây phiền phức, Cố Quân liền liều mạng che chở Cố Oản. Hai nhà cha mẹ thấy thế cũng không trách cứ, còn cười xưng bọn họ quan hệ ngày càng tốt:v.

Cha của Quân giữ một vai trò quan trọng trong chính phủ. Mẹ anh ban đầu làm việc trong một công ty điện lực, sau khi nhận nuôi Cố Oản, bà đã từ chức thành bà nội trợ ở nhà. Thẩm gia thì kinh doanh lập nghiệp, sau để lại cho bố Thẩm nền tảng vô cùng vững chắc ở thành phố A. Điều buồn cười chính là, vì quan hệ của Bố Thẩm và Bố Cố quá tốt nên hai đứa trẻ trong nhà thường được đem ra so sánh.

Không như Trì người suốt ngày chỉ thích pha trò mua vui, Cố Quân lại rất thông minh, lanh lợi và chăm chỉ học hành. Không những thế, anh còn có vẻ ngoài điển trai cùng tính cách lạnh lùng, làm cho không ít nữ sinh mê anh như điếu đổ. Nhưng trong mắt Trì, Quân như kiểu" con nhà người ta" huyền thoại đầy quyền lực. Lúc nhỏ có thể không hiểu, không để tâm, nhưng lâu dần cũng không tránh khỏi tức giận. Với tính tình trẻ con, Trì coi hắn như cái gai trong mắt. Rõ ràng một hai tuổi còn dắt tay nhau đi lượn lờ khắp nơi, bảy tám tuổi lại coi nhau như kẻ thù. Người giàu lúc nào cũng quan trọng việc học hành của con cái, nhà họ Thẩm cũng không ngoại lệ. Bố Thẩm tìm hiểu về trường của Cố Quân rồi nộp đơn xin học cho anh mà không nói trước một lời.

Đầu óc của thanh niên mới lớn thật khó đoán, Trì không biết từ bao giờ đã thích Cố Oản. Cố Oản lớn lên ngày càng xinh đẹp mảnh mai, còn có vẻ đẹp mà mọi nữ sinh mơ ước. Thẩm Tinh Trì suy đi tính lại, quả thật có một cô gái xinh đẹp mềm mại bên canh mình cũng tốt, sau khi quét sạch, cuối cùng anh cũng thấy chỉ duy nhất có Cố Oản là xứng đáng với anh.

Và tình cờ anh cũng phát hiện ra một bí mật động trời, Cố Quân thích Cố Oản. Cố Quân chưa bao giờ coi Cố Oản là em gái mình. Ban đầu chỉ cố gắng bảo vệ những khuyết điểm của cô, sau lại quen dần và thành như bây giờ. Nếu không nhờ sự can thiệp của Trì, Quân cũng không nhận ra là mình thích Oản đến vậy. Tức giận, ghen, đôi khi bàn tay lại không tự chủ được mà xoa đầu vuốt tóc cô. Thật tiếc vì Cố Oản không nhận ra, nhưng Trì chỉ cần nhìn cũng hiểu rõ, vì vậy hai người họ đã tranh đấu thầm lặng với nhau suốt từ cấp hai lên cấp ba.

Ngày hôm đó, Cố Quân có việc nên không thể về nhà cũng Cố Oản, cô đành về nhà một mình, Trì bắt gặp và theo cô về nhà, vừa đi đường vừa thì thầm tỏ tình. Cố Oản chị ngại ngùng siết quai cặp bước nhanh. Họ bước vào con đường vắng tanh, không khí có mùi quỷ dị. Nhận thấy có điều khác thường, Trì đã kéo tay Oản ra chỗ khác, sau đó thì một nhóm người bước ra với đống gậy trong tay. Một nửa số họ đến vì Trì, một nửa vì ghen tuông với Cố Oản đã cướp Trì và Quân từ tay họ. Trì tất nhiên là không để họ chạm đến Cố Oản, dắt cố đi trốn sau đó một mình chạy ra xử lý đám côn đồ. Cố Oản ngồi nấp dưới ổ voi trong công viên, tiếng đánh nhau, tiếng kêu của Trì làm cô vừa lo vừa sợ, tay run run rút điện thoại gọi điện cho Cố Quân. Người lúc này cô có thể nghĩ đến chỉ có Cố Quân, Cố Quân lúc này ở trường cũng mặc sự ngăn cản của giáo viên vác xe đạp lao đến hiện trường. Cậu gọi điện cho cảnh sát và vệ sĩ rồi lao vào đánh nhau cùng Trì. Lúc cảnh sát đến đưa bọn côn đồ đi thì hai người cũng bầm dập. Hai người đỡ nhau đứng dậy, Trì không quên tỏ ra đẹp trai với Cố Oản:

"Nói thật đi anh có soái không? Có chấp nhận lời thổ lộ của anh rồi ở bên anh luôn không!".

Cố Quân bực bội, bí mật nhéo vào tay Trì để ngắt lời, đau đến nỗi Trì phải nhe nanh trợn mắt. Cố Oản trèo ra khỏi ổ voi, vừa nhìn hai người chảy máu vừa khóc. Tưởng chừng sau chuyện này quan hệ hai người hóa tốt, đánh nhau thì ăn ý vạn phần, đi viện cũng lo lắng ghé qua thăm nhau. Vậy mà vừa ra viện lại thù địch, không thèm nhìn mặt nhau như kiểu chưa có chuyện gì xảy ra.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play