Hôn nhân, nếu không phải thiên đường, thì chính là địa ngục.

– Ngạn ngữ Đức –

———-

“Chết tiệt!” Lâm Đào ném mạnh tờ Long Phiên Buổi Sáng xuống bàn làm việc, hét lớn, “Đám nhà báo này càng ngày càng chẳng ra làm sao! Ăn không nói có!”

“Có chuyện gì thế?” Tôi tiện tay cầm tờ báo lên, mở ra xem.

“Viết linh tinh về chuyện của chị Bảo.” Lâm Đào tức tối uống một ngụm trà.

Đêm trước ngày cưới, cô dâu chết thảm, theo chẩn đoán đã chết não.

Một tiêu đề vô cùng bắt mắt. Tôi nhíu mày, đọc tiếp.

“Xem ra cậu nghĩ oan cho người ta rồi.” Tôi cười gượng, ném trả tờ báo cho Lâm Đào, nói, “Tin tức này không phải nói về chuyện của chị Bảo đâu. Là một cô dâu khác bị hại ở huyện bên cạnh.”

“Cái gì?” Lâm Đào cầm tờ báo lên, trừng mắt, “Ba ngày trước, ngày 7 tháng 9, đêm trước ngày cưới, có chuyện trùng hợp vậy sao?”
“Thế giới rộng lớn, chuyện kỳ lạ gì mà không có.” Tôi nói, “Trùng hợp thôi. Trong cùng một đêm, huyện Lạc Nguyên cách đây hàng trăm cây số cũng xảy ra một vụ án có tính chất tương tự. Chuyện của chị Bảo, tin tức vẫn luôn được phong tỏa, không bị truyền ra ngoài đâu.”

“Nhà báo có chỗ nào mà không la liếʍ!” Lâm Đào nói, “Tôi còn tưởng đám nhà báo lại nghe một ra mười, tự suy đoán rồi viết nhăng viết cuội.”

“Các anh đừng nói nữa, bây giờ Đại Bảo suốt ngày rửa mặt bằng nước mắt, khiến ai cũng thương xót.” Trần Thi Vũ nói chen vào.

“Không biết nên an ủi cậu ấy thế nào… dù sao cũng còn hy vọng, cậu ấy đâu thể tiêu cực như thế.” Tôi lắc đầu nói, “Haiz! Một người đang vui vẻ lại gặp phải tai họa bất ngờ.”

*

Hai ngày trước, ngày 8 tháng 9.

Đó là một buổi sáng khiến người ta phải giật mình sửng sốt, khiến người ta sợ hãi không thôi, khiến người ta lòng đau như cắt.
Vì biến cố trong ngày cưới của Đại Bảo, tiệc đầy tháng của con trai tôi cũng đã hủy bỏ, cả đội chìm trong tâm trạng đau buồn.

Lúc ấy, Trần Thi Vũ là người nhanh nhất, lập tức mở tủ quần áo ra, chị Bảo khoác lên mình chiếc váy cưới trắng tinh ngã từ trong tủ xuống mặt thảm.

“Em bị sao vậy? Sao thế này?” Đại Bảo gần như phát điên, lao đến bế chị Bảo lên.

Sắc mặt chị Bảo trắng bệch, hai mắt nhắm nghiền.

Hai tay Đại Bảo đang đỡ đầu chị Bảo nên cũng nhuốm đầy máu tươi.

“Em sao thế? Sao thế?” Đại Bảo run rẩy lắc người chị Bảo.

“Vẫn còn dấu hiệu của sự sống, mau, gọi 120!” Tôi chạm vào động mạch cổ của chị Bảo, hét lên.

*

Trong tiếng la hét ồn ào, cả đám người lóng ngóng tay chân bế chị Bảo chạy vội xuống tầng, tôi loáng thoáng nghe Lâm Đào ở phía sau bình tĩnh nói, “Hai người ở lại, bảo vệ hiện trường.”
Sáng sớm, trong sảnh cấp cứu của bệnh viện, bạn bè, người thân của Đại Bảo và chị Bảo đều tập trung ở đó, tiếng than khóc vang khắp sảnh. Chị Bảo nhanh chóng được đưa vào phòng cấp cứu. Chiếc váy cưới nhuốm máu được cởi ra lúc trên xe cấp cứu, giờ đang bị vứt trước cửa phòng cấp cứu, trông vô cùng nhức mắt. Vài cảnh sát đang tiến hành lấy lời khai.

“Anh đã dặn bác sĩ thu thập bằng chứng chưa?” Lông Vũ hai mắt đỏ hoe, sốt ruột hỏi tôi.

“Nói rồi, Chủ nhiệm khoa Cấp cứu thường hợp tác với chúng ta, anh ấy rất có kinh nghiệm.” Tôi cố tỏ ra bình tĩnh.

“Lúc nãy trên xe tôi thấy máu chảy không nhiều lắm, có nghiêm trọng không?” Lâm Đào hỏi.

“Máu chảy nhiều hay không chỉ có thể cho thấy vết rách trên da đầu chị Bảo có lớn hay không, mạch máu bị vỡ nhiều hay ít thôi.” Tôi nói, “Bị thương phần đầu nguy hiểm không nằm ở chỗ da đầu mà là trong não. Các cậu nên chuẩn bị trước tâm lý. Khi nãy lúc ở trên xe, tôi thấy đồng tử của chị Bảo không mở lớn như trước, cho thấy não bộ bên trong bị tổn thương nghiêm trọng hơn vết thương trên da đầu kia nhiều.”
“Đồng tử?” Trần Thi Vũ cuống quýt, đôi mắt to ngấn nước trông như muốn khóc đến nơi, “Chẳng phải bác sĩ xem đồng tử là để chẩn đoán đã tử vong hay chưa sao? Chẳng phải anh đã nói chị Bảo vẫn còn dấu hiệu của sự sống ư?”

“Đừng vội.” Tôi nói, “Xem đồng tử là để kiểm tra phản ứng với ánh sáng. Không ai nói bác sĩ xem đồng tử chỉ để chẩn đoán đã tử vong hay chưa cả, não bộ tổn thương cũng phải xem chứ.”

Trần Thi Vũ đưa mắt nhìn Đại Bảo đang dựa vào cửa phòng cấp cứu ngẩn người ở phía xa, nói, “Chúng ta có cần qua an ủi Đại Bảo không?”

“Bây giờ nói gì cũng vô ích.” Tôi nói, “Đợi có kết quả chụp CT, chúng ta xem tình hình thế nào rồi hãy an ủi cậu ấy.”

Còn chưa dứt lời, đã thấy một bóng trắng từ hành lang phía xa đi về phía chúng tôi.
“Là bác sĩ Triệu, trưởng khoa Cấp cứu.” Tôi nói xong đi về phía anh ta, “Chủ nhiệm Triệu, tâm trạng của người nhà bệnh nhân vẫn còn đang kích động, chúng ta ra chỗ khác nói đi.”

Chủ nhiệm Triệu gật đầu, đi cùng tôi vào buồng thang máy bên cạnh.

“Thế nào?” Tôi vội hỏi, “Có nguy hiểm đến tính mạng không?”

“Tuy não bộ xuất huyết không nhiều, nhưng chấn động não hiển nhiên là có. Hơn nữa, não bị tổn thương trong thời gian dài không cứu chữa kịp thời, tình hình không được khả quan lắm.” Chủ nhiệm Triệu chỉ tấm phim CT nói, “Lúc nhập viện, thang điểm GCS (1) chỉ có bốn điểm, một loạt các dấu hiệu sinh lý, bệnh lý đều cho thấy chức năng não của bệnh nhân bị tổn thương nghiêm trọng.”

(1) Thang điểm GCS (Thang điểm hôn mê Glassgow): một phương pháp đánh giá tình trạng ý thức của người bệnh bằng lượng hóa, điểm số càng cao, tình trạng ý thức càng tốt.
“Tiếp theo phải làm thế nào?” Tôi hỏi.

“Bệnh nhân đã được chuyển vào phòng phẫu thuật rồi.” Chủ nhiệm Triệu nói, “Chủ nhiệm Đàm của khoa Ngoại thần kinh đích thân đứng ra mổ chính.”

“Có thể cứu được tính mạng không?” Tôi hỏi, “Kết quả xấu nhất là gì?”

“Tôi nghĩ với năng lực và trình độ của Chủ nhiệm Đàm, giữ tính mạng chắc không phải vấn đề gì lớn, nhưng…” Chủ nhiệm Triệu hạ giọng nói, “Khả năng kia vẫn rất lớn.”

“Xem ra chúng tôi chỉ có thể chờ đợi và cầu nguyện thôi.” Tôi thở dài, nói, “Tình hình thương tổn thì sao? Có chụp hình lại như tôi đã nói không?”

“Lúc nãy trong phòng cấp cứu, chúng tôi đã cạo hết tóc của bệnh nhân.” Chủ nhiệm Triệu nói, “Trên da đầu có bốn vết rách nhỏ.”

“Đúng là vết rách chứ?” Tôi hỏi.
“Làm việc với bác sĩ pháp y các cậu bao nhiêu năm rồi, chuyện này cũng không biết sao?” Chủ nhiệm Triệu nói, “Trong vết thương có các cầu nối tế bào chưa đứt lìa hẳn, chắc chắn là do vật tù làm tổn thương. Hơn nữa vết thương vô cùng sạch sẽ, cũng không có vụn tóc, có thể xác định hung khí sạch sẽ và không có cạnh sắc.”

“Ừm, không có cạnh đủ sắc để cắt đứt sợi tóc.” Tôi nhíu mày, nói, “Vết thương cũng không lớn à?”

Chủ nhiệm Triệu lấy điện thoại từ trong túi áo ra, nói, “Lúc nãy tôi bảo y tá chụp hình lại đây.”

Tôi cầm điện thoại xem, nói, “Vết thương không lớn lắm, chỉ vài cm, thậm chí còn có vết thương bị lõm xuống, lại không có đường cong rõ ràng. Rốt cuộc là dụng cụ gì không biết?”

“Dụng cụ kim loại.” Chủ nhiệm Triệu vừa nói vừa giơ tấm phim chụp CT trong tay lên, soi về phía ánh đèn bên ngoài thang máy, nói, “Cậu nhìn xem, bên dưới vị trí vết thương, xương sọ bị vỡ vụn, màng cứng bị rách, não đã tiếp xúc với bên ngoài, là vết thương hở khá nghiêm trọng với não bộ.”
“Bề mặt tiếp xúc nhỏ, lực lại mạnh như vậy”, tôi nhìn chằm chằm tấm phim chụp CT, nói, “cho thấy hung khí rất nặng. Hơn nữa, mép xung quanh khá trơn láng, hẳn là một vật có bề mặt bằng kim loại. Không giống như các loại búa, rìu thường thấy. Tóm lại, tôi không biết đây là vết thương do vật gì gây ra.”

“Các anh lại còn ở đó nói về hung khí à?” Lông Vũ không biết đứng sau lưng chúng tôi từ lúc nào, mặt đẫm nước mắt, trông rất tức giận, “Chị Bảo vẫn chưa biết ra sao, các anh còn ở đây nói những chuyện này được à?”

Tôi lúng túng nói với Chủ nhiệm Triệu, “Lát nữa gửi ảnh vào hộp thư QQ của tôi nhé!”

Nói xong, tôi vỗ vai Lông Vũ, nói, “Nhiều vụ án trước đây cho thấy, nếu người bị hại sống sót, rất nhiều dấu vết, vật chứng sẽ mất đi trong quá trình cứu chữa. Đây cũng là nguyên nhân tỷ lệ phá được án của các vụ gây thương tích thấp hơn rất nhiều so với án gϊếŧ người. Chị Bảo gặp chuyện như vậy tôi cũng rất buồn và tức giận, hy vọng sớm có thể bắt được hung thủ, cho nên mới yêu cầu bác sĩ, trong điều kiện không ảnh hưởng đến công việc điều trị, thu thập càng nhiều chứng cứ càng tốt. Cô thử nghĩ xem, nếu trước khi phẫu thuật không chụp ảnh lại, đợi đến khi phẫu thuật xong, chữa lành rồi mới dựa vào vết sẹo để suy đoán dụng cụ gây án là chuyện không thể.”
Có thể do hai chữ “chữa lành”, tâm trạng của Lông Vũ đã ổn định hơn, cô hít sâu mấy hơi liên tục, nhìn thẳng vào tôi và nói, “Ý của anh là, chị Bảo sẽ không sao?”

“Ừ, sẽ không sao đâu, yên tâm.” Tôi cho Lông Vũ một ánh mắt an ủi.

“À, anh Tần này.” Chủ nhiệm Triệu nói chen vào, “Theo như cậu dặn dò, tôi đã tìm Chủ nhiệm Phụ khoa đến kiểm tra, màиɠ ŧяiиɧ của nạn nhân vẫn còn nguyên vẹn, xác thực không có dấu vết bị xâm hại tìиɧ ɖu͙©.”

“Anh!” Lông Vũ đột nhiên hung hăng trừng mắt, giơ ngón trỏ chỉ thẳng vào tôi.

“Anh gì mà anh?” Tôi nói, “Cũng vẫn lý do lúc nãy, tôi phải biết động cơ hung thủ hại chị Bảo chứ.”

Chưa bao giờ tôi cảm thấy thời gian trôi qua chậm như lúc này.

Sau khi thấp thỏm chờ đợi suốt một ngày một đêm, Chủ nhiệm Đàm cuối cùng cũng bước ra khỏi phòng phẫu thuật. Trải qua mấy tiếng phẫu thuật, vẻ mặt của Chủ nhiệm Đàm trông vừa mệt mỏi vừa suy sụp. Chúng tôi vội tiến lại, Chủ nhiệm Đàm thông báo chị Bảo đã trở thành PVS.
“Là sao? PVS nghĩa là gì?” Thấy người Đại Bảo nhũn ra trên mặt đất, Lông Vũ cũng ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, cô ấy lắc cánh tay tôi hỏi.

“Trạng thái thực vật kéo dài.” Tôi thì thào, “Chính là người thực vật.”

“Người thực vật?” Lông Vũ kêu lên, “Chẳng phải anh nói chị Bảo không sao mà? Anh nói chị ấy không sao rồi mà?”

“Tôi đã cố hết sức.” Chủ nhiệm Đàm đóng bệnh án lại, nói, “Não bộ bị thương rất nghiêm trọng, chúng tôi đã làm hết sức rồi.”

Tôi đỡ Lông Vũ ngồi xuống, nói với chủ nhiệm Đàm, “Theo kinh nghiệm của anh, có khả năng tỉnh lại không?”

“Có.” Chủ nhiệm Đàm nói, “Tất cả các PVS đều có khả năng phục hồi, nhưng anh cũng biết là xác suất không lớn.”

*

Một ngày trước, ngày 9 tháng 9.

Sau khi nhận được tin xấu chị Bảo trở thành người thực vật, mọi người trong tổ điều tra đều lẳng lặng giúp đỡ Đại Bảo, lần lượt trở về phòng làm việc lấy hộp dụng cụ điều tra nhanh chóng đến phòng cưới của chị Bảo – phòng 708, khách sạn Quốc Tế, thành phố Long Phiên, tỉnh Long Lâm, cũng là địa điểm xảy ra vụ án gây thương tích “7/9”.
Phòng Cảnh sát thành phố Long Phiên đã thành lập một tổ chuyên án, họ đã lấy đi tất cả băng ghi hình giám sát trong khách sạn và khu vực xung quanh, dù sao đối với vụ án xảy ra ở nơi lắp đầy thiết bị giám sát như khách sạn thế này, vẫn nên dùng cách phá án “nhanh, gọn, lẹ” này trước.

Vì cứu người, cánh cửa chính ở hiện trường gần như đã không còn chút “dấu vết” gì đáng kể. Lâm Đào dùng cọ quét vân tay quét được vô số dấu vân tay còn mới, điều đó cho thấy lối ra vào này không có chút giá trị chứng cứ nào.

Trong phòng khách có trải thảm. Đối với kỹ thuật hình sự của cảnh sát mà nói, thảm là thứ cam go nhất, rất khó lưu lại dấu vết phạm tội. Lâm Đào đã nằm bò trên mặt sàn hơn nửa giờ đồng hồ vẫn chưa phát hiện được dấu giày nào có giá trị. Xem ra lần này tổ điều tra hiện trường phải ra về tay không rồi.
“Có một chi tiết các cậu có nhớ hay không?” Tôi nhìn chằm chằm sợi xích kim loại đang treo lủng lẳng trên khung cửa.

Lông Vũ đi đến, giơ máy ảnh lên chụp lại một tấm, nói, “Phải đấy, khi chúng ta vào, thứ này đã được cài. Lẽ ra dây xích cửa nên treo trên cánh cửa, khi khóa cửa mới cài nó lên khung cửa. Tôi đạp cửa vào, sợi xích và then cài đều bị tôi đạp hỏng rồi, thế nên sợi xích mới bị treo trên khung cửa thế này.”

“Bây giờ có hai vấn đề cần suy xét.” Tôi nói, “Thứ nhất, ai đã cài dây xích cửa? Trên sợi xích có thể lấy được dấu vân tay hay không?”

“Là hung thủ cài dây xích.” Một giọng nói vang lên.

Một người đứng trước cửa, toàn thân “vũ trang đầy đủ”, trên khẩu trang lộ ra đôi mắt bừng bừng lửa giận, chúng tôi biết, Đại Bảo đã đến.
“Anh đến đây làm gì?” Lông Vũ hỏi, “Anh để chị Bảo ở trong bệnh viện một mình à?”

Đại Bảo lắc đầu nói, “Bố mẹ tôi và bố mẹ Mộng Hàm đều đến rồi, họ sẽ thay phiên nhau trông coi. Bốn bậc bề trên đã giao cho tôi nhiệm vụ bắt hung thủ về quy án!”

“Người bị hại là vợ cậu.” Tôi nói, “Tôi cảm thấy cậu nên xin rút đi. Huống hồ tâm trạng của cậu sẽ ảnh hưởng đến việc điều tra.”

“Lúc nãy tôi đã báo cáo sơ qua với thầy rồi.” Đại Bảo cố nén cơn giận, giọng nói cũng thay đổi, “Thầy nói, tôi có thể hỗ trợ mọi người điều tra, vì tôi nắm được nhiều thông tin hơn.”

“Để anh ấy vào đi!” Lâm Đào đứng lên từ trên tấm thảm, vỗ vai Đại Bảo, “Vì sao lại là hung thủ cài dây xích cửa?”

Đại Bảo không lên tiếng, ánh mắt dường như ngân ngấn nước, “Đừng hỏi nữa, tôi chắc chắn là do hung thủ đã cài.”
Lâm Đào nhìn chằm chằm Đại Bảo, bình tĩnh gật đầu nói, “Bây giờ tôi sẽ lấy bộ dây xích đem về xử lý, nhất định phải tìm cho ra dấu vân tay của hung thủ!”

“Lúc nãy anh nói có hai vấn đề cần suy xét, còn một vấn đề nữa là gì?” Đại Bảo quay sang hỏi tôi.

Tôi nói, “Nếu cửa đã bị khóa, vậy thì lối ra của hung thủ không thể là cửa chính.”

“Ý anh là, lối vào của hung thủ có thể là cửa chính?” Lâm Đào nói, “Gõ cửa vào? Người quen của chị Bảo?”

Tôi lắc đầu, nói, “Chuyện này tôi cũng không dám chắc, phải đợi tổ giám định xem xong băng ghi hình mới biết được, dù sao hành lang trước cửa phòng khách sạn đều nằm trong phạm vi ghi hình của camera giám sát. Việc chúng ta cần suy xét bây giờ là lối ra của hung thủ ở đâu, có để lại dấu vết gì không?”
Lâm Đào hiểu ý, cầm đèn soi bắt đầu kiểm tra cửa sổ phòng khách.

Một căn phòng nhỏ hẹp, chỉ có cửa chính và cửa sổ thông với bên ngoài.

“Tuy căn phòng ở rất cao, tầng bảy, nhưng ngay bên cạnh cửa sổ là ống dẫn nước. Hơn nữa, cửa sổ của mỗi tầng đều là kiểu lồi ra ngoài, ô văng cửa sổ có thể đứng lên được.” Tôi đeo bao tay, cúi người bên cửa sổ, nhìn ra ngoài, nói, “Nhà cửa thiết kế kiểu này không được hợp lý. Tội phạm chỉ cần có gan, có khả năng leo trèo nhất định, thì có thể dễ dàng thông qua ‘cầu thang ngoài trời’ này mà lên xuống tự nhiên.”

“Tôi ra ngoài xem thử.” Lúc này Lâm Đào đã cột dây an toàn bên hông, đưa đầu còn lại cho tôi.

Tôi cũng nhanh chóng cột đầu còn lại vào hông mình, hai tay nắm chặt sợi dây thừng.

Lâm Đào trèo theo đường cửa sổ ra ngoài, men theo ô văng nhô ra leo xuống, thi thoảng phải dùng hai chân bám vào tường, hai tay giơ máy ảnh chụp lại ống dẫn nước và ô văng.
Đến khi dây an toàn thả ra hết cỡ, Lâm Đào đã xuống gần đến tầng ba, bắt đầu trèo trở lên. Tuy mất rất nhiều công sức, nhưng chỉ khoảng hơn nửa tiếng cậu ta đã quay lại căn phòng.

“Nếu là người thường xuyên leo trèo, tôi đoán chỉ mất tầm mười phút là có thể lên đến nơi rồi.” Lâm Đào thở hổn hển nói.

“Có dấu vết gì không?” Tôi hỏi.

“Rất nhiều.” Lâm Đào nói, “Phát hiện không ít vết máu. Chắc là hung thủ sau khi gây án, tay dính máu, khi rời đi đã để lại.”

“Có dấu vết nào có thể xem là vật chứng được không?” Tôi hỏi.

Lâm Đào bĩu môi, lắc đầu nói, “Khó nói lắm, dù sao mặt tường ngoài kia cũng rất thô, tôi chụp hình lại rồi, về sẽ từ từ xem.”

“Giờ trưa rồi.” Tôi giơ tay lên xem đồng hồ, nói, “Buổi chiều Lâm Đào ở lại phòng xét nghiệm, cố gắng tìm ra vật chứng có dấu vết liên quan đến vụ án. Đại Bảo trở về chăm sóc chị Bảo. Hàn Lượng lái xe đưa tôi và Lông Vũ đi Thượng Hải.”
“Đi Thượng Hải?” Đại Bảo hỏi.

“Ừ.” Tôi gật đầu nói, “Thầy có một bạn học cũ hiện đang là chuyên gia khoa Ngoại thần kinh hàng đầu trong nước, thầy đã giúp chúng ta liên lạc xong cả rồi. Chiều tôi sẽ mang bệnh án của chị Bảo đến Thượng Hải cho ông ấy xem, để tìm ra cách điều trị tốt nhất. Suy cho cùng, tình hình sức khỏe hiện tại của chị Bảo cũng không thích hợp chuyển viện.”

Đại Bảo gật đầu đầy cảm kích.

Tôi nói, “8 giờ tối là giờ họp tổ chuyên án, chúng ta phải tranh thủ về trước thời gian này.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play