Người trên đời sẽ phải gặp rất nhiều chuyện không thể không dùng cách cúi đầu hay bất đắc dĩ nịnh nọt để giải quyết.
Sau khi trải qua quá nhiều thăng trầm, tình người ấm lạnh, tất cả những sóng to gió lớn đều vô cùng bình thường.
Cho nên, sau khi Triển Chiêu biết được trong lúc y không hề hay biết, vụ án này đã có thể dùng mấy trăm lượng bạc để giải quyết, thì chỉ bình tĩnh đặt chén trà bằng sứ trắng trên tay xuống, nhìn nước trà lặng lẽ lăn từ trên thành tách xuống, khẽ lắc đầu: “Chuyện này vốn không nằm trong phạm vi quản hạt của chúng ta, nếu Tri huyện Vĩnh An đã không muốn truy cứu đến cùng, chúng ta cũng không cách nào can thiệp. Cứ coi như đây chỉ là một vụ án mạng bình thường, kết quả cuối cùng là hung thủ đã đền tội.”
Triển Chiêu đã nghĩ thông suốt, nhưng không có nghĩa là Bạch Ngọc Đường cũng từ bỏ. Dù sao hắn mới bước chân vào quan trường, đạo làm quan đương nhiên sẽ không thể sâu xa bằng Triển Chiêu.
“Tiểu Miêu! Sao ngươi có thể hồ đồ như vậy? Ngươi chớ quên bốn mạng người vô tội…”
“Bởi vì ta không quên cho nên mới không so đo đến cùng, dù vụ án này vẫn còn trăm ngàn chỗ hở. Nhưng Đàm đại nhân thà để mình gánh danh tham quan vẫn đành nhẫn nhịn cho êm chuyện. Vì hành động này của hắn, dù chúng ta chỉ còn cách chân tướng vài bước chân, cũng nên vì đa số mà suy nghĩ.”
Bạch Ngọc Đường lặng im không nói, hàng mi cụp xuống, đôi mắt tạo thành một đường cắt, ngón tay vuốt ve hoa văn khắc trên chén sứ trắng, bật cười khẽ vài tiếng: “Thôi, thôi, ngươi rành đạo nghĩa quan gia chu toàn hơn ta. Tính khí giang hồ, ngang tàng thô bạo của ta nên sửa đổi một chút rồi, nếu không về sau chắc chắn sẽ có ngày bị ngã từ trên đó xuống.”
Giữa lông mày Triển Chiêu hiện vẻ vui mừng, ngữ điệu nhẹ nhõm: “Mấy ngày cuối cùng ở đây, việc chúng ta có thể làm là nhắc nhở Đàm đại nhân lưu ý đến mấy người kia. Những chuyện khác chỉ có thể hy vọng là sau chuyện này có thể kết thúc.”
Bạch Ngọc Đường nhìn sườn mặt thanh thoát của Triển Chiêu, trầm ngâm nhìn hộp gấm hoa văn tinh xảo phức tạp trên bàn tròn.
“Hộp gấm đẹp thế này e là phải bỏ ra rất nhiều tiền.”
“Lớp vỏ xinh đẹp đương nhiên phải phối với thứ đồ vô giá rồi.”
*
Cách bức rèm châu, Đàm Ân nhìn cô nương nằm nghiêng trên chiếc giường sau rèm, cảm xúc phức tạp, không biết nên mở miệng thế nào.
“Ca ca, huynh không cần rào trước đón sau với muội.”
Giọng nói của cô nương thanh tú không còn chua ngoa như trước, bỏ đi vẻ ngoài kiêu ngạo, chỉ còn lại cô đơn vô tận và không cam lòng.
“Trước kia là Anh Anh không hiểu chuyện. Từ nhỏ ca ca luôn chăm sóc muội, đạo lý đối nhân xử thế, muội lại chỉ thấy được một góc nhỏ. Bây giờ…”
Ngữ điệu của cô nương nọ không vội, không gấp, tựa như chỉ sau một đêm đã trưởng thành hơn rất nhiều.
“Rốt cuộc muội đã hiểu được sự khác biệt giữa muội và Tử Câm. Cả đời này sợ là muội chẳng thể nào sánh được với Tử Câm. Tất cả âm mưu, báo thù đều bắt đầu từ ngày nàng gặp tướng công, nhưng… Nếu như không nhờ có nàng, e là muội cũng đã trở thành một âm hồn trong âm mưu đó rồi.”
Đàm Ân vươn tay nhẹ gạt rèm châu, ngón tay dài mảnh nhẹ chạm lên những hạt lưu ly bóng mượt trên bức rèm, giọng điệu dịu dàng, đầy yêu thương cưng chiều: “Hiểu được là tốt rồi, không uổng phí khổ tâm của ca ca.”
Từ từ vươn tay về phía nàng, giữa lông mày hiện ý cười mờ mịt: “Đi thôi, tất cả mọi người đang chờ muội cùng mở lò.”
Thân thể Đàm Anh giãn ra, nhìn người thân thiết nhất có gương mặt tương tự mình trước mặt, trong lòng bỗng nhiên thông suốt hơn rất nhiều.
Nàng đặt tay mình lên tay hắn, bước qua phiến cửa tự giam mình lại.
Nhìn theo hành lang trải dài, bước chân cứng ngắc, nặng nề dần nhẹ nhàng, mau lẹ hơn.
Bước ra khỏi nơi đã giam giữ mình trong ảo mộng đẹp đẽ suốt ba năm qua mới phát hiện hương thơm tràn ngập khắp nơi mà trước kia nàng chưa bao giờ dành thời gian để thưởng thức.
Đã bao lâu rồi nàng không được cảm nhận bàn tay ấm áp, mềm mại này của ca ca?
Ngoái đầu nhìn nhau cười, nàng nhẹ xách váy, bước xuống bậc thềm, xuyên qua cửa viện lát đá xanh, bên tai vẳng đến tiếng gọi lạnh nhạt mà nàng vốn vô cùng quen thuộc.
“Nhị tẩu, Đàm đại nhân, hai người tới rồi.”
Trước xưởng gốm Tần gia đã có một đám người ngồi ở đó. Lâm gia, Tần gia nhốn nháo đủ cả.
Thanh y của Tần Tử Câm bay theo gió, đứng ở hai bên của nàng là Tần Tranh và Tần lão phu nhân.
Thân thể vốn suy nhược của Tần Tranh dường như càng ngày càng tệ, khuôn mặt tái nhợt không chút huyết sắc, chỉ có đôi mắt còn có chút thần, lúc này mang theo áy náy, không dám nhìn thẳng Đàm Anh.
Từ khoảnh khắc Đàm Ân bước chân vào trong nội viên, vẻ mặt Tần lão phu nhân chợt thay đổi, tham lam hay là tán thưởng, dường như tất thảy đều không nằm trong phạm vi Đàm Anh có thể hiểu được.
“Đàm đại nhân, đa tạ ngài mấy ngày trước đã thay quý phủ của lão thân giải hung án.”
Đàm Ân thoáng nhíu mày, ánh mắt có chút không vui, nhưng vẫn giữ lễ độ: “Nào có, những chuyện này đều là bổn phận của quan phụ mẫu.”
Nói xong cũng chẳng quan tâm nụ cười kỳ quặc trên mặt Tần lão phu nhân, quay đầu nhìn Lâm Quân Hạo đang giao vật gì đó cho đám thợ thủ công cách đó không xa, thản nhiên nói: “Lần này Lâm gia Diêu Quang, Tần gia Vĩnh An mở lại xưởng gốm là chuyện trọng đại hiếm có, không biết lão phu nhân nắm chắc mấy phần có thể lần nữa nung được sứ trắng lưu ly?”
Tần lão phu nhân ngước hàng mi, nhưng mắt lại không hề mảy may di chuyển: “Nếu đã nắm chắc cách đốt lò, lão thân đương hiên sẽ có cách đảm bảo thứ đó có thể đi ra từ xưởng gốm Tần gia ta.”
Đàm Ân cũng không nhiều lời nữa, khóe mắt liếc thanh y đứng ở trước xưởng gốm, trong lòng thầm nặng nề thở dài.
“Lão phu nhân, khuyên người phải có lòng khoan dung.”
Sống lưng hơi còng của bà lão chợt cứng lại, cuối cùng không nhìn Đàm Ân nữa mà dời mắt nhìn về phía xưởng gốm phía trước.
Lần mở lò này là một sự kiện vô cùng trọng đại hiếm khi có được của Tần gia, ngay cả Tần đại thiếu gia đau ốm nhiều ngày không ra khỏi phòng cũng có mặt ở đây, vậy mà đương gia chủ mẫu tương lai của Tần gia lại để mọi người chờ dưới ánh nắng gắt đầu hạ giữa giờ ngọ tròn một nén nhàng mới khoan thai bước đến.
Bộ váy màu xanh làm nổi bật dáng đi thướt tha của giai nhân. Trang phục hoa lệ là thế vốn nên xứng với phong thái kiêu sa, vậy mà gương mặt thanh tú kia lại mang nét mệt mỏi, tái nhợt không chút huyết sắc.
Mấy người dưới không biết chuyện đứng bên cạnh Lâm Quân Hạo chuyển mắt nhìn Tần Tranh, Tần Tử Câm, Đàm Anh đều mang dáng vẻ sầu thảm bi thương, ốm yếu mệt mỏi, lại nhìn người đang tới cũng mang vẻ bệnh trạng, trong bụng thấy không thoải mái, không kiềm được nói thầm hai câu: “Mở lò là chuyện may mắn, sao người nào trong Tần phủ này cũng có vẻ mang bệnh, chắc là do bầu không khí ở nơi này không tốt. Khó trách lúc đến đây nghe được mấy lời đồn đại trên đường…”
Đại ý là phong thủy Tần phủ không tốt, rồi cảm thán thiếu gia nhà mình không biết nhìn người, vân vân.
Dù rõ ràng là giọng trà nước buôn chuyện, nhưng đến tai Lâm Quân Hạo lại như có thêm một chút mũi nhọn, đâm không đau nhưng lại làm lòng y khó chịu. Y không muốn nghe bất cứ tin đồn không tốt nào về nàng.
Bên này, Tần lão phu nhân đã bắt đầu căn dặn người dưới, chuẩn bị dỡ bùn đất đắp lên lò nung ra, thong thả thuận miệng hỏi một câu: “Sao lại tới muộn như vậy? Đã tiếp đãi hai vị đại nhân ổn thỏa rồi chứ?”
Ngưng Bích đứng lại, thở hổn hển mấy hơi, lau mồ hôi trên trán, khóe môi nở nụ cười mỉm quen thuộc: “Đã sai thị nữ chuẩn bị trà ngon, đưa nước trà và điểm tâm tới phòng cho hai vị đại nhân rồi ạ. Thấy sắp đến giờ, nên con vội vã tới đây.”
Tần lão phu nhân khẽ gật đầu, con ngươi mang nét cười liếc Tần Tranh đang khom người ho khan cách đó không xa. Tần Tranh khẽ gật đầu, lại khom người ho khan vài tiếng, đến khi lấy lại được chút sức liền cao giọng hô: “Mở lò!”
*
Triển Chiêu nhìn thị nữ dâng lên hai chén trà thơm ngát ngồi ôm khay lui ra, lúc này mới nghiêng đầu hỏi: “Lần nay ngươi lại có tính toán gì thế? Để Lâm gia góp người, Tần gia góp lò nung một chén trà thật lãng phí sức lao động!”
Bạch Ngọc Đường gạt bọt trà trong tách, bĩu môi tỏ vẻ khinh thường: “Không làm như vậy không cách nào làm một số người kinh sợ, tránh cho đến lúc hai chúng ta rời đi rồi, nơi này càng đấu đến ngươi chết ta sống, không được an yên.”
Triển Chiêu nhíu mày, không kiềm được cười nhẹ: “Người làm nghĩa huynh như ngươi còn suy tính chu toàn hơn cả huynh đệ ruột thịt.”
“Ngươi thì biết gì! Bạch gia gia ta chịu ân một giọt nước, báo đáp bằng cả con suối!”
Nói xong liếc mắt nhìn áo lam, lại nâng tách trà lên, đang đắc ý chuẩn bị uống một ngụm. Nhưng tầm mắt vừa chạm đến tách trà chợt cứng lại.
Triển Chiêu thấy hắn một lúc lâu vẫn chưa nhúc nhích, buông tách, nghi hoặc nhìn hắn.
Nhận ra ánh mắt nhìn sang của Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường vội đậy nắp tách trà lại, mặt không cảm xúc, gọi thị nữ dâng trà vào dọn dẹp bàn.
“Không sao, chỉ là thấy sắp đến giờ rồi. Chúng ta cũng nên đi xem sao.”
Mặc dù nhận ra thay đổi bất thường của Bạch Ngọc Đường, cũng biết rõ là có chút khó hiểu, nhưng y lại không thể làm gì khác ngoài vội đuổi theo bóng trắng vội vã đi phía trước.
*
Lâm Quân Hạo nghe thấy vậy, chỉ huy những nghệ nhân có tay nghề cao mà mình mang tới bắt đầu mở lò. Tần Tử Câm như chợt nhớ ra gì đó, vội vã mở quyển trục trong tay, động tác mạnh đến mức là trang giấy tuôn ra ào ào, khiến Đàm Anh bên cạnh bị thu hút cũng nghiêng mắt nhìn.
“Sao vậy?” Tiếng của Đàm Anh quá nhỏ, tai của Tần Tử Câm mới khôi phục thính lực không nghe rõ.
Vẫn chau mày, không ngừng tìm kiếm. Vẻ mặt lo lắng như thế, Đàm Anh cũng nhăn mày, bước nhanh đến bên cạnh Tần Tử Câm, hỏi lại: “Rốt cuộc là làm sao? Vội vã như vậy là có vấn đề gì sao?”
Tần Tử Câm chậm rãi ngẩng đầu nhìn vẻ mặt mong đợi của mọi người, như đang suy xét có nên nói ra hay không: “Không dối gạt chị dâu, Tử Câm không dám chắc chắn việc thêm vôi vào trong men sứ có thể khiến đồ sứ nung ra có màu trắng bóng hay không, cho nên nếu như lần này…”
Vẻ mặt Đàm Anh cũng nghiêm trọng hơn, hai mắt mở to: “Ý của muội là lần này rất có thể sẽ ra một phế phẩm?”
Tần Tử Câm không trả lời ngay, chỉ đảo mắt nhìn phần bìa màu phớt hồng, có chút xuống tinh thần.
“Vốn dĩ muội chỉ ôm theo tâm lý cầu may để thử, nhưng vừa rồi mở lò, đất rõ ràng là màu vàng lại có một chút màu đen, thật không tốt cho lắm… Nhưng thời gian triều đình cho không đủ để muội thử cách khác.”
Ít ngày trước Đàm Ân mới cho nàng biết đã nhận được mệnh lệnh của triều đình khôi phục lại phương pháp chế tác đã thất truyền từ lâu, thời gian không nhiều, Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường cũng sắp rời đi, cho nên đành bí quá hoá liều.
Chỉ hy vọng… Không quá tệ là được rồi.
Phương pháp này không ngừng thay đổi trong đầu hai người, vào lúc này, dưới sự nỗ lực của phần đông nô bộc và thợ thủ công của hai nhà Lâm, Tần, lò gốm đã tắt lửa nhiều năm cuối cùng thấy lại ánh mặt trời.
“Sao rồi? Thật là khiến người ta không thể tưởng tượng nổi!”
Đôi con ngươi màu đen của Tần Tranh nhìn chằm chằm đồ sứ người thợ thủ công đang dùng hai tay nâng lên. Cùng Lâm Quân Hạo đưa mắt nhìn nhau, ánh mắt tràn ngập kinh ngạc.
- -----oOo------
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT