"Lẽ nào Hồ tộc nhận được tin nên bao vây rồi phục kích Thống lĩnh?" Lâm Sách cau mày.
"Nhóm trinh sát vòng ngoài của chúng ta cũng nói, gần đây Hồ tộc có vẻ mở rộng phạm vi đi săn. Bọn chúng hay dẫn theo thợ săn và chó săn đi rất xa, khác với phạm vi hoạt động thường ngày. Là ta sơ sót, chỉ nghĩ bọn chúng đói thịt muốn đi săn xa hơn thôi." Lý Tao Niên giậm chân sốt ruột.
Kỷ Phong gằn giọng: "Giờ nói việc đó có ích gì? Lão Lâm ngươi còn đợi gì nữa? Đem bao nhiêu quân đi tìm Thống lĩnh đây? Ai đi?"
Lâm Sách nãy giờ vẫn cúi đầu im lặng suy nghĩ, giờ mới ngẩng lên nói: "Thống lĩnh dẫn một trăm quân tinh nhuệ đi, không lý nào lại dễ dàng bị hạ như vậy. Các ngươi không thấy kỳ lạ sao?"
"Ý ngươi là... đây là bẫy?" Kỷ Phong và Lý Tao Niên đồng loạt kêu lên.
"Các ngươi nghĩ xem, chỉ dựa vào một mũi tên mà đã vội vàng xuất binh, nếu lúc này Hồ tộc dồn lực đánh xuống có phải là chúng ta nguy to rồi không? Cho nên ta nghi ngờ đây là kế dương đông kích tây của Hồ tộc. Mục tiêu của chúng thật ra chính là doanh trại, là nơi này!" Lâm Sách cứng rắn nói.
"Nhưng cũng không thể nào bỏ mặc Thống lĩnh không lo, ngài đã đi tròn ba ngày chưa quay lại rồi!" Lý Tao Niên sốt ruột kêu.
"Dĩ nhiên là không." Lâm Sách nói. "Phái thêm một trăm tinh binh, còn lại quân chủ lực đều ở đây thủ thành, bảo vệ doanh trại. Lão Lý, ngươi dẫn đầu đội tinh binh này. Kỷ Phong, ngươi vẫn phải canh chừng Hoàng tử Ngọc Huyên... Ơ, người đâu rồi?"
Mãi lúc này, ba người bọn họ mới nhận ra Ngọc Huyên đã biến mất từ bao giờ.
"Không xong rồi!" Kỷ Phong tái mặt, lập tức lao về phía chuồng ngựa. Hai người kia cũng vội vàng chạy theo.
Quả nhiên, Tiểu Bạch đã không còn ở đó.
Kỷ Phong thầm mắng mình sơ suất, lập tức đeo cung tên, giắt theo trường kiếm rồi nhảy lên ngựa. "Ta đuổi theo y, chắc chắn y chạy lên núi tìm Thống lĩnh rồi! Lão Lý ngươi tập hợp binh lính rồi lập tức chạy theo, rõ chưa?"
Lúc này sâu trên sườn núi phía tây, Khung Dực đang dựa lưng vào một gò đất thở dốc, tay bịt chặt vết thương trên eo. Phía bên kia cách chừng mười bước chân, Hồ Nhất Niệm cũng đang nấp sau một thân cây cổ thụ, cắn răng xé vải ở tay áo băng bó qua loa cho vết chém giữa ngực.
Đêm nay sáng trăng. Ánh sáng bàng bạc rót xuống vạn vật, rõ ràng đến nỗi không cần đuốc vẫn có thể nhìn thấy lờ mờ.
Một binh sĩ lết tới cạnh Khung Dực băng bó giúp hắn, đoạn đưa cho hắn bình nước. Đây đã là một trong những bình nước cuối cùng.
Ba ngày trước hắn dẫn một trăm tinh binh tiến lên sườn núi phía tây của Tuyết Nhạn truy tìm dấu vết của con rắn lớn mà đám thương nhân nhìn thấy. Tìm gần hai ngày trời vẫn chưa có tin tức gì, đúng lúc hắn định kéo quân xuống núi thì đụng phải toán quân của Hồ tộc do Hồ Nhất Niệm dẫn đầu. Đối phương cũng giắt vũ khí đầy mình, mặt mày căng thẳng, đụng phải nhóm Nhạn Quân cũng có chút bất ngờ. Lần đụng độ đẫm máu nhất gần đây giữa hai bên chính là sự việc cả trăm thiếu niên dân binh bỏ mình. Thù cũ như vết sẹo in hằn, đụng đến vẫn còn âm ỉ đau. Giữa không khí giương cung bạt kiếm, hai bên lao vào giao chiến.
Giằng co hơn một ngày trời, hai bên đều xảy ra thương vong. Lúc này phía Nhạn Quân của Khung Dực còn chưa đến hai mươi người. Phe Hồ tộc thì nhỉnh hơn một chút, còn tầm ba mươi người, tuy nhiên thống lĩnh hai bên đều đang bị thương.
"Đương gia." Một gã trung niên Hồ tộc đến bên Hồ Nhất Niệm, thấp giọng bảo. "Còn tiếp tục giằng co thì sợ mất dấu Hỏa Xà. Chúng ta dựa vào một mảnh da rắn đám thợ săn tìm được, truy lùng mấy tháng trời mới có chút manh mối, tuyệt đối không thể nào để Nhạn Quân tìm thấy Hỏa Xà trước."
Hồ Nhất Niệm băng bó vết thương xong, hít vào một hơi lạnh rồi nén đau đứng dậy, nhìn về phía chiến tuyến bên kia: "Dĩ nhiên là không. Ta nghi ngờ bọn chúng cũng đang lần theo tung tích Hỏa Xà mà tìm đến đây. Vật thiêng của sơn tộc chúng ta không phải để đám Đại Thương này muốn làm gì thì làm."
"Chuẩn bị rồi lên tiếp đi. Trước lúc trời sáng phải xử lý xong bọn chúng." Hồ Nhất Niệm lau đoản đao, lạnh lùng hạ lệnh.
Lúc này trong rừng vắng, hai thớt chiến mã đang phăm phăm chạy từ chân núi lên. Đường đi càng lúc càng nhỏ hẹp và dốc dần, không khí cũng càng lúc càng lạnh lẽo. May mà đêm nay có trăng, Ngọc Huyên vẫn còn nhìn rõ. Phía sau, Kỷ Phong chỉ cách y chừng hai thân ngựa.
"Hoàng tử Ngọc Huyên, đợi đã!"
Ngọc Huyên ngoái đầu lại nói to: "Ta không về đâu! Ngươi đừng phí sức nữa!"
Kỷ Phong nóng ruột muốn phát điên: "Đã đuổi lên tận đây rồi còn đi về cái gì nữa! Ngài đợi ta, ta đi đầu cho, phía trước nguy hiểm lắm!"
Nghe vậy, Ngọc Huyên hơi ghìm Tiểu Bạch lại để nó chạy chậm hơn, đợi Kỷ Phong đuổi lên.
"Xin lỗi, Kỷ Phong. Ta không có ý làm khó ngươi, chỉ là ta lo..."
Kỷ Phong vội ngắt lời: "Ta hiểu, ngài không cần giải thích." Ngừng một chút, hắn lại nói: "Ta cũng vậy, cũng lo cho Nhị vương tử."
Hai người cứ thế lao đi trong đêm, nương theo ánh trăng bàng bạc, lần theo dấu vết vó ngựa để lại của đoàn người. Tuy nhiên càng lên sâu trong núi, dấu vết càng khó lần theo. Đến một ngã rẽ, Kỷ Phong ghìm cương phân vân. Đường mòn bên phải to hơn, thích hợp cho quân binh cưỡi ngựa hơn. Nghĩ đoạn, hắn toan rẽ vào hướng bên phải thì Ngọc Huyên đã níu lại.
"Bên này." Y chỉ vào con dốc nhỏ hẹp bên trái, dẫn lên một đoạn đường đá lởm chởm cực kì khó đi. "Đi bên này đi."
Kỷ Phong đưa mắt nhìn lên, tặc lưỡi: "Đường này nhỏ hẹp, không tiện cưỡi ngựa đâu. Thống lĩnh không lý nào lại..."
"Kỷ Phong, tin ta, tin Tiểu Bạch đi." Nói đoạn, Ngọc Huyên cúi xuống khẽ vuốt má Tiểu Bạch, nói nhỏ với nó: "Đi, đi tìm Nhị vương tử và Tiểu Hổ nào!"
Vút. Tiểu Bạch phóng vào con đường mòn bên trái không do dự. Kỷ Phong thấy thế chỉ đành cắn răng đuổi theo.
Keng!
Thanh trường kiếm của Khung Dực và đoản đao màu xám đen của Hồ Nhất Niệm va vào nhau tóe lửa. Hồ Nhất Niệm dùng sức ép xuống, Khung Dực cũng nén cơn đau buốt ở eo mà gồng mình chống trả. Hai ánh mắt xoáy vào nhau cơ hồ như muốn xuyên thủng đối phương. Từ khoảng cách gần, Khung Dực có thể thấy rõ mắt của Hồ Nhất Niệm có màu đen đặc quánh.
Khung Dực vận sức tung chân đạp thẳng vào ngực Hồ Nhất Niệm, nơi vết thương mới được băng bó qua loa. Hắn hất thanh đoản đao ra, ngửa ra sau né tránh đồng thời lộn một vòng trên mặt đất. Trong tư thế ngồi quỳ một chân dưới đất, hắn đưa tay ra quẹt mồ hôi trên trán rồi cười khẩy: "Nhị vương tử, giằng co cũng vô ích. Bên ta đang áp đảo, ngươi không thấy sao?"
Khung Dực cũng chống kiếm trên đất, tay bịt eo. Nơi vết thương rịn ra một ít máu tươi. Hắn đưa những ngón tay dính máu lên hờ hững quẹt vào áo, đoạn nhếch mép:
"Vậy các ngươi vội vàng làm gì? Chơi thêm chút nữa đi. Đằng nào bọn ta cũng chết, cho các ngươi gặm nhấm mỹ vị chiến thắng thỏa thích. Trừ phi..." Khung Dực gác kiếm lên vai, đứng thẳng người dậy rồi nhìn về phía xa tít bên trong lòng núi. Khoảnh rừng phía trước đã bắt đầu có tuyết trắng, nghĩa là đã gần đỉnh núi. "Trừ phi các ngươi cũng vội đi tìm 'nó'".
Hồ Nhất Niệm nhíu mày, từ từ đứng dậy lăm lăm nhìn Khung Dực. Hai mắt hắn càng lúc càng tỏa ra sát ý.
"Ồ, xem ra ta nói đúng rồi." Khung Dực lại nhếch mép cười.
Đúng lúc này, gã trung niên Hồ tộc lúc nãy cũng vừa xử lý xong một binh sĩ Nhạn Quân trẻ tuổi. Quay người lại thấy Khung Dực và Hồ Nhất Niệm vẫn đang gườm nhau, hắn không nói không rằng lao vào tấn công. "Đương gia, cùng xông lên đi! Trời sắp sáng rồi."
Khung Dực bình tĩnh vung gươm đỡ, lòng lại dậy lên thắc mắc. Trời sáng thì sao? "Nó" không thích trời sáng à?
Phía bên kia, Hồ Nhất Niệm cũng xáp vào, thanh đoản đao vung lên vun vút đầy lạnh lẽo. Hai đánh một, Khung Dực vất vả trăm bề mới không rơi vào thế hạ phong. Tuy nhiên tình huống này không thể kéo dài lâu, vết thương trên eo của hắn đã chảy máu trở lại, càng lúc càng đau buốt.
Trong một tích tắc, Khung Dực chợt hoa mắt, tay cầm kiếm khẽ run một cái, trượt qua thanh đoản đao rồi để lộ sườn. Hồ Nhất Niệm lập tức chộp lấy thời cơ, xoay ngược thanh đao đâm về, nhắm thẳng vào vùng hông của Khung Dực.
Phập.
Đau đớn không xảy đến như tưởng tượng. Khung Dực lui chân ra sau trụ vững, đồng thời ngước mắt nhìn lên. Lúc này hắn mới kinh ngạc nhận ra, tay cầm đao của Hồ Nhất Niệm cứng đờ. Một mũi tên từ phía sau xuyên thẳng qua bả vai hắn, lệch một chút nữa là đã xuống vị trí cực hiểm.
Ở phía xa, đường chân trời đã hé một chút ánh rạng hừng đông.
Người trên ngựa tóc đen mắt đen, cưỡi trên một con chiến mã lông cũng đen tuyền, trán điểm một vệt lông trắng muốt. Hai má y hơi ửng hồng, hơi thở có phần gấp gáp, tuy nhiên tay cầm cung lại không hề run rẩy.
Khung Dực thấy nghẹn thở, tim đập như trống dồn, máu nóng xông lên não làm hắn suýt chút là đứng không vững.
Hồ Nhất Niệm loạng choạng ôm vai quay lại nhìn, khi chạm vào ánh mắt Ngọc Huyên, cả người hắn đờ ra, tay chân cơ hồ không nhúc nhích nổi.
Tên thủ hạ Hồ tộc cũng chưa hiểu chuyện gì, tuy nhiên vẫn cố sức giết cho được Thống lĩnh Nhạn Quân hòng lập đại công. Hắn không màng ngó xem đương gia hắn thế nào đã gầm lên một tiếng rồi lao về phía Khung Dực, tuy nhiên mũi tên thứ hai đã lập tức lao đến. Phập. Lần này là xuyên tim.
Hồ Nhất Niệm chẳng buồn để ý đến tên thủ hạ cuối cùng vừa ngã xuống, hai mắt vẫn dán chặt vào Ngọc Huyên. Đúng lúc này thì Kỷ Phong cũng đuổi tới.
Trong khoảnh khắc, Hồ Nhất Niệm như sực tỉnh sau cơn mê dài. Hắn vận sức nhún chân, lập tức nhảy lên một cành cây to, trước khi phi thân rời đi còn không quên liếc mắt nhìn Khung Dực một cái. Mà lúc này, Nhị vương tử còn lòng dạ nào để ý tới đương gia Hồ tộc.
"Ngọc Huyên, em...!" Khung Dực loạng choạng đứng dậy, thở hổn hển, không rõ vì đau, vì tức giận hay lo lắng. Ngọc Huyên và Kỷ Phong cũng vội vàng nhảy xuống ngựa, định lao lại đỡ hắn. Bỗng, một âm thanh to rõ vang lên từ khoảnh rừng âm u tuyết trắng phía sau khiến tất cả ba người như hóa đá, sống lưng lạnh toát.
Phììììììì.
Ngọc Huyên và Kỷ Phong đưa mắt nhìn lên, ngay lập tức chết lặng. Khung Dực cũng từ từ quay người lại. Cách nhau tầm chục bước chân, Thống lĩnh Nhạn Quân vẫn có thể nhìn rõ "nó".
Nó là một con rắn rất lớn, thân to cỡ vòng ôm của một nam nhân trưởng thành, dài phải hơn mười thước. Toàn thân nó trắng toát, gần như hòa làm một vào tuyết trắng, duy chỉ có lớp vảy trên lưng là mang màu vàng cam. Dưới ánh nắng hừng đông, lớp vảy đó sáng lấp lánh rực rỡ như dát vàng.
Còn có đôi mắt. Hai mắt nó cũng độc một màu vàng cam như hai đốm lửa lập lòe, ma mị.
Không khí đang lạnh, thế mà Kỷ Phong cũng vã ra một thân mồ hôi lạnh toát. Cuối cùng, bọn họ đã được chứng kiến Hỏa Xà bằng xương bằng thịt.
Từ trên khoảng rừng âm u tuyết trắng kia, Hỏa Xà chậm rãi trườn xuống, dùng đôi mắt vàng cam lập lòe ma mị đó rọi vào ba con người nhỏ bé cả gan đánh động đến mình. Mỗi khi nó di chuyển lại phát ra âm thanh soàn soạt của lớp vảy dày ma sát với nền đất dưới chân, để lại những đường ngoằn ngoèo dài thượt. Khi cách Khung Dực tầm năm bước chân, nó dừng lại, cuộn người ngóc cao đầu, lặng lẽ quan sát.
Khung Dực siết chặt thanh trường kiếm trong tay, tim đập nhanh đến muốn vỡ tung lồng ngực. Hỏa Xà lại màu trắng, mắt vàng cam! Chả trách nhóm Hồ tộc phải cố tìm được nó trước khi trời sáng, vì khi ánh nắng chói chang rọi xuống Tuyết Nhạn, phản chiếu lên vảy của nó sẽ càng lóa mắt khó nhìn.
Đây chính là thủ phạm sẽ tiêu diệt Hồ tộc và làm Đại Thương vong quốc sao?
Ở phía sau, Ngọc Huyên thấy con rắn đó đang lom lom nhìn Khung Dực, khi ngóc cao đầu nó cơ hồ cao hơn Nhị vương tử gần cả thước. Y cắn răng, lắp tên vào cung, cố kìm lại run rẩy mà giương lên ngắm bắn.
Như đánh hơi được nguy hiểm, nó chợt quay ngoắt về phía Ngọc Huyên, đoạn phát ra một tiếng phì phì đầy giận dữ rồi cúi rạp đầu sát đất, ngoằn ngoèo trườn lại phía Ngọc Huyên bằng một tốc độ cực nhanh.
Khung Dực thấy vậy lao tới chụp lấy phần thân sau của nó níu lại, không ngờ bị nó hất mạnh một cái văng ra xa, đập người vào gốc cây cổ thụ gần đó, lập tức phun ra một ngụm máu đỏ tươi.
"Anh Khung Dực!" Ngọc Huyên thất thanh kêu lên.
Con Hỏa Xà giũ được Khung Dực ra xong, tiếp tục nhắm hướng Ngọc Huyên và Kỷ Phong lao tới. Kỷ Phong phản ứng ngay tức khắc, đẩy mạnh Ngọc Huyên ra một bên, đồng thời tuốt kiếm ra nhằm ngay đầu nó mà chém xuống. Nhát kiếm sượt qua lớp vảy dày tạo nên một tiếng xoạt rõ to.
Một tia máu đỏ khẽ rỉ ra từ trên đầu con Hỏa Xà, nhỏ xuống nền đất lạnh. Nó càng như điên tiết, cuộn người lấy đà rồi lao về phía Kỷ Phong. Bất chợt, một thanh trường thương đâm mạnh xuống, xuyên qua phần đuôi nhỏ nhất của nó, ghim cả xuống đất.
Khung Dực loạng choạng ghì chặt cây thương, mặc cho con Hỏa Xà vừa vùng vẫy vừa phát ra những tiếng kêu the thé hết sức chói tai. Ngọc Huyên cũng lồm cồm ngồi dậy, rút tên ngắm bắn.
"Nhắm vào mắt nó!" Kỷ Phong vừa né những đòn mổ trực diện của nó vừa gào lên.
Ngọc Huyên thấy từ khoảng cách xa khó mà bắn trúng, hơn nữa nắng đã bắt đầu lên, chiếu vào lớp vảy của nó làm lóa mắt, y bèn cắn răng chạy lại phía Kỷ Phong, trực diện đối mặt với nó, rút tên ngắm kỹ.
Hỏa Xà càng cuồng nộ, càng vẫy vùng kịch liệt, chẳng mấy chốc Khung Dực đã đuối sức. Thanh trường thương bị bật ra, lần nữa hất văng hắn ra xa. Hỏa Xà lúc lắc uốn người, rọi ánh mắt lạnh lẽo xuống Ngọc Huyên, chậm rãi lắc lư như đánh giá con người nhỏ bé trước mặt. Ngọc Huyên hít vào một hơi, giương cung.
Kỷ Phong cũng bị ngã bầm dập, giờ đang gượng dậy: "Hoàng tử, bắn tên đi!"
Chưa được. Ngọc Huyên cắn răng. Một chút nữa.
Y nhìn thẳng vào đôi mắt cam vàng kia, từ từ lùi lại, từng bước, từng bước một, tay vẫn giương cung. Con rắn vẫn hun hút ánh nhìn, chầm chậm trườn theo, lớp vảy trên thân sáng lấp lánh.
Lại gần hơn đi. Ngọc Huyên siết chặt cánh cung. Gần nữa.
Bất chợt, Hỏa Xà hơi rụt về sau lấy đà rồi nhắm thẳng vào Ngọc Huyên mà lao lại, cái miệng đỏ lòm há ra để lộ chiếc lưỡi dài kèm những cái răng nanh sắc nhọn bên trong. Ngọc Huyên ngay lập tức thả dây cung.
Vút. Mũi tên bay vụt ra, cắm vào hơi chếch bên vòm miệng trái của nó. Hỏa Xà phát ra tiếng kêu the thé, cuộn người lăn lộn đau đớn làm bụi đất bốc lên vần vũ.
Đúng lúc này, phía sau có tiếng vó ngựa rầm rập vang lên.
"Thống lĩnh! Kỷ Phong!"
"Có cả Hoàng tử Ngọc Huyên kìa! Mau mau tiếp ứng!"
Đội quân của Lý Tao Niên vừa đến. Hắn dẫn đầu một tốp cung thủ lao lại, vừa kịp chứng kiến Hỏa Xà trắng toát đang kêu gào. Cả đám người như chết điếng ngay tại chỗ.
Con Hỏa Xà thấy nguy, ngay lập tức nén giận nén đau, trườn về mảnh rừng tuyết trắng phía xa. Khi vừa vào đến đó, cả người nó như hòa vào trong tuyết, nhất thời không phân rõ đâu với đâu, chỉ còn lớp vảy vàng cam trên cùng sáng lấp lánh như một vệt nắng còn sót lại, khẳng định sự tồn tại của con vật thiêng vốn những tưởng chỉ là truyền thuyết.
Chẳng mấy chốc, vệt nắng đó cũng mờ dần rồi khuất hẳn.
Lúc này, cả đám người mới thật sự tin rằng mình vừa chạm trán Hỏa Xà mà còn sống sót.
Vầng thái dương từ từ nhô lên cao, ánh nắng ấm áp rọi xuống một mảnh chết chóc hoang tàn.
Khung Dực gượng đứng lên, vết thương trên eo đã chảy máu ồ ạt nhưng hắn không quan tâm. Hắn lê từng bước một về phía người nọ, miệng khẽ gọi: "Ngọc Huyên..."
Ngọc Huyên cũng vứt cung tên sang một bên, lúc này mới lộ ra đôi mắt đen ngập nước: "Anh Khung Dực! Anh ơi!"
Y chạy lại bên hắn, sải những bước chân dài, gấp gáp. Khung Dực thấy hai mắt hoa lên, cả người lảo đảo đứng không vững, trước mắt tối sầm nhưng đã kịp dang hai tay ra chờ đợi.
Vòng ôm ấm áp phủ xuống, trong tay không còn trống rỗng. Thân thể mảnh mai nhỏ bé giờ đang run rẩy kịch liệt trong lòng hắn, luống cuống bịt lại vết thương đang chảy máu ồ ạt trên eo hắn, xong lại vùi mặt vào vai hắn khóc từng tiếng nghẹn ngào:
"Anh Khung Dực, anh Khung Dực..."
Trước khi ngất đi, Nhị vương tử mơ màng cười, thì thào những lời đã chôn chặt rất lâu, rất lâu rồi, cứ như từ muôn kiếp trước.
"Anh đây..."
Chiều hôm đó khi trở về được bản của Hồ tộc, Hồ Nhất Niệm cho người xử lý vết thương trên vai. Tên không có độc, vả lại chỉ trúng vai nên ngoài việc mất máu ra thì xem như vết thương không có gì nghiêm trọng. Khi hắn còn đang được băng bó vết thương thì tộc chủ Hồ Kha đã bước vào.
"Cứ ngồi đi, không cần đa lễ."
"Tạ nghĩa phụ."
"Vậy... Hỏa Xà là có thật sao?" Hồ Kha phất tay cho lang y lui xuống, đoạn tự tay ngồi lại tiếp tục băng bó cho nghĩa tử của mình.
Hồ Nhất Niệm cảm kích nhưng cũng không từ chối, đoạn chậm rãi gật đầu: "Dạ đúng. Chỉ có điều toàn thân nó màu trắng chứ không phải màu đỏ. Lúc đám thợ săn nhặt được mảnh da rắn màu trắng, con đã hiểu ra. Chính vì nó màu trắng, trước giờ lại vẫn ẩn nấp sâu trong Tuyết Nhạn nên khó trách chưa ai nhìn thấy."
"Đám người Đại Thương vậy mà đánh đuổi được nó sao?" Hồ Kha trầm mặc.
"Bọn chúng may mắn có quân tiếp ứng đến kịp lúc. Vả lại, còn vô cùng dũng cảm." Hồ Nhất Niệm nhớ lại lúc Ngọc Huyên dụ Hỏa Xà tấn công mình để ngắm bắn cho chính xác, lòng không khỏi dấy lên cảm giác vừa kinh hãi vừa nể phục. Sau khi phi thân rời đi, hắn nghe được tiếng phì phì của rắn, thế là quyết định ẩn náu trên tán cây cổ thụ sum suê, vừa nắm chặt đoản đao trong tay vừa nín thở quan sát trận chiến giữa người và xà cho đến tận khi kết thúc.
Hồ Kha thít chặt tấm vải, đoạn bảo nghĩa tử: "Con tạm thời nghỉ ngơi đi. Vài ngày sau chúng ta triệu tập các già làng của những tộc khác, bàn luận kỹ càng."
"Tuân lệnh nghĩa phụ."
Sau khi Hồ Kha đi rồi, Hồ Nhất Niệm mới đưa tay lên ôm trán, đầu hơi gục xuống, thở ra một hơi đầy nhẹ nhõm.
Hắn đã sống sót. Còn người kia cũng bình an. Tuy nhiên, tình thế hiện giờ lại có chút phức tạp.
Khi Khung Dực tỉnh dậy thì có vẻ đã là giữa đêm. Vậy là hắn đã ngất đi cả một ngày trời. Khung Dực thử cử động một chút, toàn thân đau nhức, riêng vết thương ở bụng cũng âm ỉ đau. Chợt, tay hắn chạm phải một suối tóc nhung mềm.
Ngọc Huyên đang ngồi dưới nền nhà, đầu gục vào cạnh giường mà thiếp đi. Mái tóc dài của y rũ ra, tràn xuống hai bên vai. Dưới ánh nến dìu dịu, Khung Dực mơ hồ không rõ có phải liệu hắn đang nằm mơ hay không. Bao hiểm nguy lúc sáng chợt quay lại, hiện ra rõ mồn một, dọa cho Khung Dực toát đầy mồ hôi lạnh. Tim hắn lại đập liên hồi.
Ngọc Huyên... chạy lên Tuyết Nhạn tìm hắn, cứu hắn. Ngọc Huyên vì hắn mà đối mặt với Hỏa Xà, Ngọc Huyên lấy thân mình dụ Hỏa Xà tấn công.
Khung Dực cắn chặt răng, siết chặt hai tay. Hắn nén đau ngồi dậy nhưng rồi lập tức bật ra một tiếng rên. Chết tiệt! Vết thương đau quá!
"Anh Khung Dực! Anh... anh tỉnh rồi! Để em gọi lang y, chờ em..."
"Suỵt." Khung Dực vội nắm chặt lấy tay y giữ lại. Hắn cố nén đau ngồi dậy lần nữa, Ngọc Huyên cuống quýt đỡ hắn lên dựa vào thành giường.
"Đau... đau lắm ạ? Em đi gọi lang y ngay!"
"Không, đừng đi. Em đừng đi..." Khung Dực kéo Ngọc Huyên lại, để y ngồi sát vào.
"Cho ta ôm em một chút."
Ngọc Huyên sững người ra. Hai hốc mắt y lập tức đỏ quạch, ngập nước. Y cúi mặt che đi nhưng không kịp, hai giọt nước mắt đã lăn ra, rơi lã chã xuống nệm.
Khung Dực mỉm cười, gương mặt vẫn còn mỏi mệt. Hắn lại dang hai tay ra chờ đợi. Ngọc Huyên cũng không để hắn chờ lâu, lập tức nhào đến rúc vào.
"Anh..."
Khung Dực nhắm mắt hít vào một hơi dài mùi hương hoa bưởi trên tóc người kia. Mùi hương mà hắn đã đâm nghiện. Hắn vòng tay qua ôm lấy y, cúi xuống khẽ hôn lên trán y, xong lại nâng mặt y lên, hôn vào hai đôi mắt ướt.
"Đừng khóc nữa. Anh đây rồi, ngoan."
Ngọc Huyên đỏ bừng mặt nhưng cũng không từ chối hành động thân mật này của hắn. Tiếng tim đập rộn ràng vang lên, không rõ là của ai. Hơi thở cũng trở nên gấp gáp. Thấy Khung Dực lại ghé sát mặt vào, Ngọc Huyên đâm luống cuống, nhắm tịt mắt, bặm chặt môi, cả người hồi hộp.
Nhị vương tử thấy y hết sức đáng yêu, lại quá buồn cười, nên chỉ đành hôn nhẹ lên mũi y một cái, hôn lên trán một cái, rồi lại ôm chặt người ta vào lòng không buông.
"Lần sau ta dạy em."
Hắn nói ra một câu không rõ nghĩa, thế nhưng chắc hẳn người trong lòng cũng có thể hiểu bài học lần sau là về việc gì. Bằng chứng là người ta càng rúc sâu vào trong ngực hắn, mặt nóng hầm hập. Ngoài ra, hắn cũng không dám xưng "anh" mãi. Không phải là hắn xấu hổ, hắn chỉ lo cách gọi đầy tình cảm này sẽ khiến hắn cầm lòng không nổi mà làm ra những việc quá trớn hơn. Dù sao Ngọc Huyên của hắn cũng còn nhỏ, chưa tròn mười sáu tuổi cơ mà.
Lát sau, Khung Dực dỗ người trong lòng ngủ lại, để y gối đầu lên ngực mình, hai tay vòng qua ôm lấy hông mình mà ngủ. Hắn đưa tay vuốt tóc người kia, mắt lại nhìn vào chiếc rương ở góc phòng. Trong rương là phiến đá thô màu lam mà mấy năm trước hắn vừa nhìn đã thích, liền bất chấp tháo cả hoa tai vàng và ủng da thượng hạng ra mà đổi cho bằng được.
Lúc đó hắn cũng không rõ vì sao mình lại thích nó đến thế, bây giờ ngẫm lại, hắn đã hiểu ra.
Đêm khuya yên tĩnh, trời thu se se lạnh. Gốc ngân hạnh trước viện khẽ lao xao, lá vàng bay lả tả dưới ánh trăng dịu dàng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT