16

Thông báo danh sách nhận trợ cấp học tập trong học kỳ này.

Không có tên tôi.

Tên của Hứa Giảo Giảo, đổi thành Lưu Địch.

3000 tệ của Hứa Giảo Giảo đã vào túi Lưu Địch.

Thì ra là đang muốn ngáng đường tôi.

Rõ ràng bọn họ biết tôi đang cần khoản tiền này để trả nợ, nên mới làm vậy để trút giận.

Tôi đứng trước bảng thông báo, Trương Nhã Nhã cố ý lướt qua tôi, châm chọc nói:

“Nghe nói trợ cấp học tập kì này tối đa là 3000 tệ, thiếu 200 tệ nữa là đủ học phí 1 kỳ, Lưu Địch, cậu tiết kiệm được mớ tiền đó.”

Lưu Địch ở bên cạnh rẻ rúng đáp:

“Đúng vậy, có tiền trợ cấp thật tốt.”

“Sinh viên nghèo mà không có tiền này thì sao sống được?”

“Chỉ là, Nhã Nhã, cậu lắm tiền như thế, sao còn biết về chuyện tiền trợ cấp học tập này thế?”

Trương Nhã Nhã nhếch miệng cười: “Còn không phải trong phòng mình có người nghèo hay sao, nếu không sao tớ có cơ hội hiểu hơn.”

Nói xong, cô ta cố ý đập vai tôi một cái rồi bỏ đi.

Thực ra gần đây tôi không thiếu tiền cho lắm, tôi nhận được vài đơn hàng, lấy một ít ra đủ để trả nợ rồi.

Tôi nhìn danh sách thông báo, lấy điện thoại bị vỡ màn hình còn chưa kịp sửa, chụp lại.

Chụp cận cảnh nơi viện trưởng ký tên ở góc phải.

Trong ảnh, tên của viện trưởng Trương bị cắt thành nhiều mảnh do màn hình bị vỡ.

Nó báo trước cho số phận tiếp theo của bà ta.

17.

Trương Nhã Nhã như nhận được lời khuyên từ chuyên gia, không còn bày tỏ sự ngưỡng mộ thấp thỏm với Lý Vọng Thư nữa, mà bắt đầu thể hiện ưu điểm của bản thân.

Mà thứ cô ta có, người khác, đặc biệt là tôi không có, chính là tiền và quyền lực.

Trong vòng một tuần, Trương Nhã Nhã thể hiện nguồn tài chính của mình trước.

Vào ngày công bố danh sách nhận trợ cấp, cô ta gửi tin nhắn trong nhóm câu lạc bộ quần vợt:

“Em vào câu lạc bộ quần vợt 1 tháng rồi, được mọi người quan tâm chăm sóc, không biết thứ 6 tuần này lúc tan học mọi người có thời gian không, em muốn mời mọi người ăn tối tại nhà hàng lẩu mới mở ở trung tâm thành phố.”

Phó chủ tịch là người đầu tiên đứng ra: “Ngại quá khi để người mới mời khách, câu lạc bộ mình có hơn 70 người, thế này thì hơi tốn phí! Có thể đợi chúng ta giành được tài trợ trong cuộc thi mùa thu này rồi mọi người cùng đi họp nhóm.”

Trương Nhã Nhã: “Cảm ơn phó chủ tịch đã ân cần, nhà hàng đó là của gia đình em mở, nên không sao đâu!”

Đều là sinh viên độ tuổi 20, tận mắt chứng kiến cơ hội để phô trương nhà giàu không nhiều, trong nhóm bắt đầu sôi nổi lên.

“Tôi đi! Phú bà!”

“Có mời đại tiểu thư Trương gia!”

“Phú nhị đại câu lạc bộ quần vợt! Lần sau đi tôi rủ bạn đến thì có được giảm giá không?”

Hai ngày sau, lại ném quyền lực vào mắt tôi và buộc tôi phải công nhận chúng.

Mỗi năm trường học sẽ chọn ra mười đại diện học sinh xuất sắc nhất, mười học sinh lại đại diện cho các danh hiệu khác nhau.

Trương Nhã Nhã được thành công được chọn là một trong số đại biểu sinh viên.

Một tháng sau, cô ta đứng trên bục, đeo huy hiệu, nhận được phần thưởng tử hiệu trưởng và ủy ban giáo dục.

...

Hai tin tức này được thông báo cùng một lúc, mọi người đều kinh ngạc nhìn về phía Trương Nhã Nhã.

Đứng trước sức mạnh tuyệt đối, thủ đoạn nhỏ của tôi chả là gì.

Cho dù là sinh viên còn chưa ra trường, cũng hiểu được sự cách biệt này.

Tối đó, Trương Nhã Nhã nhìn vào máy tính, tôi đứng lên muốn ra ngoài thì cô ta lên tiếng ngăn tôi lại:

“Hứa Giảo Giảo, mày đi đâu?”

Tôi quay người lại nhìn cô ta.

Thấy cô ta cười rạng rỡ, thì thầm với tôi:

“Nếu như mày muốn đi vệ sinh, nhớ kỹ là phải xin phép tao.”

“Tao đồng ý mới được đi.”

“Hiểu chưa?”

Tô Tư Cẩn đứng bên cạnh nghe thấy, lập tức phản bác: “Cô điên à?”

Trương Nhã Nhã không tức giận, mà còn cười với tôi.

Đầu tôi bỗng đau lên, cả người như trầm lặng lại thời cấp ba của Hứa Giảo Giảo, bị Trương Nhã Nhã ức hiếp đến tuyệt vọng.

Hồi cấp ba cũng là khuôn mặt này nói với Hứa Giảo Giảo:

“Lợn nái thối, mỗi lần mày đi vệ sinh về trên người đều có mùi thối.”

“Sau này đi vệ sinh phải xin phép tao.”

“Không có sự đồng ý của tao, thì mày phải đóng bỉm lại, không được đi.”

Tôi nắm chặt tay.

Nghĩ ngay đến đại diện sinh viên mà cô ta chọn – đại diện sinh viên chống b.ạo lự.c học đường.

Cảm xúc trong tôi bỗng hỗn loạn.

Nhưng lúc này tôi không thể ra tay, tôi cố kìm nén ý muốn bước tới và xé xác cô ta, nhìn vẻ mặt không chút sợ hãi của Trương Nhã Nhã, lạnh lùng nói:

“Trương Nhã Nhã, tôi sẽ đá cô ra khỏi trường này, cô dám cá cược không, xem xem tôi với cô rốt cuộc là ai, có thể tiếp tục ở lại trường?”

Trương Nhã Nhã sững người.

Nhưng rất nhanh lấy lại dáng vẻ kiêu ngạo của mình?

“Sợ mày?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play