Không lâu sau đó, đề mục trong tay tôi gần kết thúc rồi. Theo tôi thấy thì bây giờ mới là thời điểm tình cảm giữa em trai và Châu Huỷ mặn nồng mãnh liệt nhất, hai người cứ anh anh em em.
Nếu như có người mạnh mẽ bắt tụi nó tách ra thì có lẽ là phải diễn một đoạn Bạch Nương tử và Hứa Tiên trên đài Lôi Phong đòi sống đòi ch.ết chứ không nguyện chia rời. Chỉ là lần này vai tôi diễn không phải là vai Pháp Hải không hiểu tình yêu, tôi diễn Nguyệt Lão.
Tôi không phải đến để chia cắt tụi nó nữa, tôi đến để tham gia chung. Tôi kéo số của em trai từ danh sách đen ra rồi gọi điện thoại cho nó. Haizz, cái tên nhóc này vậy mà lại không nghe, gan lớn rồi.
Thấy kế hoạch của mình sắp thất bại, tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài nhờ Cận Tuấn Thần gọi em trai tôi ra.
Nó ngồi trong phòng bao, nhìn thấy là tôi thì sắc mặt liền ủ dột xuống. Tôi vội giữ nó lại, giả vờ vô cùng hối hận rồi thừa nhận sai lầm: “Em trai à, lần trước là chị không đúng, cho dù là thế nào thì chị cũng không được khoanh tay đứng nhìn, mặc kệ Châu Huỷ như vậy.”
“Chị biết sai rồi, hay là em gọi cô ấy ra để bọn chị chính thức gặp mặt, chị sẽ xin lỗi bù đắp cho cô ấy.”
Em trai ngây ra như phỗng: “Chị, chị thật sự chịu làm như vậy sao?”
Trong mắt tôi tràn đầy sự chân thành, nói ra một lý do cũng rất là thuyết phục, “Chị chỉ có một người em trai là em, sao lại có thể vì chút chuyện nhỏ này mà từ nay về sau không gặp nhau nữa chứ?”
“Hơn nữa, em thích cô ấy như vậy thì sớm muộn gì hai người cũng kết hôn. Đến lúc đó quan hệ chị em chồng không ổn thoả thì gia đình cũng không hoà thuận không phải sao?”
Em trai vui đến đứng cả lên, nắm lấy tay tôi nói không ra lời. Thật sự là một chú dê con vừa đơn thuần vừa dễ dụ. Nhìn thấy bộ dạng này của nó tôi lại có chút vui không nổi, trong lòng có một cảm giác phức tạp không thể nói thành lời.
Lần này tôi cúi đầu thành công đổi lại được cái bắt tay làm hoà giữa hai chị em, như thể đã trở lại những ngày tháng không tách rời như hình với bóng vậy.
Em trai thật sự cho rằng Châu Huỷ là một người con gái đơn thuần, hiểu chuyện. Nhìn thấy cô ta dùng bộ mặt giả tạo đó mà sống những ngày tháng giản dị liền đau lòng khôn nguôi nên điên cuồng chu cấp về vật chất để bù đắp lại.
Cho rằng Châu Huỷ không biết giá cả của những thứ nó mua nên không tiếc giá nào. Cũng đem trách nhiệm của vụ Châu Huỷ bị phú nhị đại “bắt nạt” tự nhận về mình. Vì để Châu Huỷ gia tăng thanh thế nên mấy ngày gần đây em trai luôn lái Maybach đi đưa đón cô ta, chuyện này làm cho Châu Huỷ vui ch.ết đi được.
Lúc em trai nhắc đến chuyện chở tôi về bằng chiếc Maybach tôi còn tỏ vẻ ngại ngùng: “Lỡ như Huỷ Huỷ nhìn thấy rồi hiểu lầm thì sao đây?”
“Không sao đâu,” em trai nói, “Chị là bạn cùng phòng của cô ấy, em đưa chị về cũng chỉ tính là thân càng thêm thân, huống hồ chị còn là chị của em nữa mà!”
Nói xong thì nó đã mở cửa ghế lái phụ ra, đặt một tay lên cửa mời tôi lên xe trông rất ngầu. Chỉ cần dựa vào khuôn mặt này của nó thì số người theo đuổi cũng không phải là ít đâu.
12.
“Chị, đừng do dự nữa, nhanh lên xe đi!” Nó giục tôi.
Nhìn cảnh này thì thấy em trai vẫn không phải là nuôi phí công. Tuy vậy, điều này phải dựa vào việc tôi tốt với Châu Huỷ mới xảy ra, vẫn là có chút đau lòng thất vọng nhưng tôi chẳng thể hiện gì ra mặt cả.
Sau khi lên xe, chủ đề nói chuyện chỉ quanh quẩn về Châu Huỷ và em trai để cho nó hiểu rằng – tôi đã bỏ sự thù địch đối với Châu Huỷ rồi, vậy nên nó chỉ cần yên tâm để cho tôi và Châu Huỷ gặp nhau thôi. Tôi cũng rất mong chờ cái khung cảnh gặp mặt trực tiếp với Châu Huỷ.
Lúc Maybach dừng dưới lầu kí túc, tôi ngẩng đầu lên liền nhìn thấy một bóng dáng rất quen thuộc đang đứng ở tầng trên. Xuống xe tôi liền lộ ra một gương mặt đắc ý, ánh mắt chăm chăm nhìn vào em trai, nhìn đến mức da đầu nó tê dại hết cả lên, vội hỏi tôi có chuyện gì không.
Tôi hít sâu một hơi nhưng vẫn không nói ra những lời trong lòng. Thật ra thì tôi muốn hỏi nó: Nếu như phải lựa chọn giữa chị gái và bạn gái thì nó sẽ chọn ai? Đây là một câu hỏi đoạt mệnh.
Hầu hết mọi người đều cho rằng em trai có bạn gái rồi thì cho dù tình cảm chị em có thân thiết đến mức nào thì đều nên giữ một khoảng cách nhất định. Tay của chị không thể vươn ra quá dài mà đi phá hoại tình cảm của cặp đôi.
Nhưng đó là em trai của tôi mà! Em trai máu mủ ruột thịt đó!
Lúc nhỏ ba mẹ bận rộn chuyện làm ăn nên Từ Chấn Nam gần như là tôi một tay nuôi lớn, tâm tư tôi đặt trên người nó so với bất kì ai đều nhiều hơn. Tôi không hy vọng có người xem nó như một con thỏ to đầu mà vô tình hút cạn máu!
Vì để kế hoạch tiến hành được thuận lợi hơn mà tôi chọn cách làm lớn chuyện, tốt nhất là vừa làm liền không thể thu hồi! Tôi lắc lắc đầu với em trai, dặn dò nó chạy xe cẩn thận xong liền xoay người chạy vào màn đêm.
Lúc về đến phòng kí túc, tôi thiếu chút nữa tưởng rằng mình đã lạc vào Nam Cực, bầu không khí lạnh băng làm tôi muốn đông cứng tại chỗ.
Châu Huỷ đang nằm bò ra bàn khóc đến khàn cả giọng, còn hai người bạn cùng phòng khác là Trương Nhược Nhược và Lý Tình đều đang đứng ngay bên cạnh an ủi cô ta. Đặc biệt là Lý Tình, cả khuôn mặt hiện lên nét phẫn nộ rất chân thực.
“Từ Hoan Hoan, sao cô dám bắt nạt Huỷ Huỷ chứ? Cô có tin là tôi gọi người đến đập cô không?!”
Đập tôi?? Khẩu khí thật không nhỏ.
Có lẽ là do tôi quá bình tĩnh nên Châu Huỷ cũng không phát hoả, gọi tôi ra ngoài nói chuyện riêng.
“Từ Hoan Hoan, chẳng lẽ cô không có gì muốn giải thích với tôi hay sao?”
“Cô muốn nghe cái gì?” Tôi nghiêng đầu, cười với cô ta.
Cô ta bị dáng vẻ đó của tôi chọc cho tức điên, hai tay nắm thành quyền tức giận nói: “Cả cái trường này đều biết Từ Chấn Nam là bạn trai của tôi, sao cô lại dám vênh vênh váo váo bước xuống từ xe của anh ấy, hơn nữa là còn từ ghế phó lái nữa!”
“Vênh vênh váo váo chứ chẳng lẽ phải rình rình mò mò hay sao?” Tôi hỏi ngược lại.
Châu Huỷ ngây ra một lúc, cuối cùng chẳng còn lời nào để nói nữa nên chỉ có thể buông lời tàn nhẫn: “Cô đợi đó cho tôi, tôi sẽ không tha cho cô đâu!”
Được đấy, tôi đang đợi đây này, đợi xem cô có thể tạo ra sóng gió gì!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT