Tô Trầm tò mò không biết đến Thành phố M rồi sau đó làm gì, nhưng Tô Đàn không nói, Tô Trầm cũng không muốn truy hỏi.
Chị gái là thần tượng của cậu bé, cậu bé hoàn toàn tin tưởng vào chị của mình.
Máy bay bay hai tiếng rưỡi, lúc đến Thành phố M thì đã là buổi tối.
Tiêu Tư Viễn nhìn thấy Tô Đàn và Tô Trầm, kích động đến mức tay chân run rẩy.
"Tô Đàn, Tô Trầm, cuối cùng các cháu cũng tới! Quãng đường này vất vả rồi!"
Thái độ của Tiêu Tư Viễn rất cung kính, hoàn toàn không giống như bậc cha chú đối với con cháu.
Tô Đàn lạnh nhạt trả lời: "Không có gì vất vả."
Tiêu Tư Viễn hơi khom người mở cửa xe, khi Tô Đàn chuẩn bị ngồi vào thì ông ta lại giơ tay lên che đỉnh đầu giúp cô.
"Tô Đàn, chuyện kia rất khó giải quyết, tôi giao cả cho cháu đấy."
Cấp dưới của Tiêu Tư Viễn đều trợn mắt líu lưỡi.
Với thân phận của Thị trưởng Tiêu, ở Thành phố M cũng không có mấy người có thể làm cho ông ta cung kính như thế.
Rốt cuộc cô gái này là ai, hình như còn chưa trưởng thành nữa, chuyện mà Thị trưởng Tiêu cũng không có cách nào giải quyết, sao cô có thể có biện pháp được chứ?
Tô Đàn gật đầu với Tiêu Tư Viễn đang đứng ở cửa xe: "Yên tâm đi."
Tiêu Tư Viễn lộ ra một nụ cười nhẹ nhàng ung dung, xoay người lên xe.
Chiếc xe màu đen lao nhanh trong bóng đêm, mục tiêu là khu vực trung tâm Thành phố M.
Xe dừng trước cửa một căn biệt thự, cửa sắt cao lớn nặng nề, khí thế uy nghiêm.
"Chúng ta đến rồi." Tiêu Tư Viễn xuống xe và đích thân mình mở cửa xe, rồi dẫn đường cho bọn họ.
Tô Trầm mang cái ba lô đen còn lớn hơn nửa người mình, đi theo sau lưng Tô Đàn đang cầm điện thoại di động chơi game.
Tựa như một kẻ hèn mọn bị ngược đãi đáng thương bị.
Tiêu Tư Viễn không nhịn được có chút bận tâm: "Để tôi mang cái ba lô này giúp cháu."
Tô Trầm kéo kéo dây an toàn của ba lô và tăng tốc độ, vẻ mặt tươi cười ung dung, giống như cái ba lô này không nặng nề gì: "Không cần, mang đồ giúp chị gái của mình là vinh hạnh của cháu!"
Tiêu Tư Viễn liếc qua Tô Đàn đang đi thẳng chứ không quay đầu lại, hai chị em này thật là làm người ta khó hiểu.
Vợ của Tiêu Tư Viễn là Lý Uyển Như nghe được tiếng động, đứng dậy khỏi ghế sô pha trong phòng khách, ra nghênh đón.
"Đã về rồi à." Lý Uyển Như giúp Tiêu Tư Viễn cởi áo khoác dài ra.
Nhìn cô gái đang đứng trước mặt vẫn đang chơi game giống như tất cả mọi người không liên quan đến mình.
Trong lòng Lý Uyển Như không nhịn được cảm thấy hơi bất mãn, bà ta đã phái người điều tra tư liệu về Tô Đàn.
Một đứa con gái từ nhỏ đã đánh nhau, thậm chí còn từng phải vào tù.
Ngoại trừ vẻ ngoài tuyệt đẹp ra, từ nhỏ đến lớn chẳng có một ưu điểm nào.
Từ đầu đến cuối bà ta đều không nghĩ ra vì sao chồng của bà ta lại quen biết loại người như vậy, còn cung kính với cô như thế, thậm chí cho phép cô ở nhà mình.
Lỡ như cô dạy hư Tiêu Dật và Tiêu Kình của bà ta thì làm sao bây giờ?
Tô Đàn đã đi tới phòng khách, mặc dù Lý Uyển Như không tình nguyện nhưng vẫn chào hỏi Tô Đàn: "Chào cháu Tô."
Tô Đàn ngẩng đầu nhìn sang rồi gật đầu một cái: "Chào bà Lục."
Rõ ràng đôi mắt xinh đẹp như vậy nhưng cứ làm người ta cảm thấy sợ hãi.
Độ cong lạnh nhạt trên khóe môi xinh đẹp luôn cho người ta cảm giác lạnh lùng và ngông cuồng.
Tiêu Tư Viễn không phát hiện ra vẻ bất mãn trong mắt Lý Uyển Như, đi đến bên cạnh Tô Đàn, nói: "Cháu Tô, trước hết tôi dẫn các cháu lên lầu ba nghỉ ngơi, chuyện kia thì để ngày mai chúng ta bàn lại."
Tô Đàn kết thúc ván game trên điện thoại di động, thờ ơ đáp một tiếng tỏ vẻ đồng ý.
...
Phòng dành cho khách rất lớn. Đồ vật đều mới tinh, trong phòng đã chuẩn bị sẵn hai cái giường.
Tô Trầm còn nhỏ, ở hoàn cảnh xa lạ còn cần người khác chăm sóc.
"Có cần gì thì cứ trực tiếp nói với tôi, đừng khách khí." Trên mặt Tiêu Tư Viễn đầy vẻ ấm áp và dịu dàng.
Tô Đàn quan sát căn phòng một chút rồi tùy ý ném điện thoại di động lên giường: "Chuyện của Tô Trầm đã sắp xếp xong xuôi chưa?"
"Chuyện gì của em? Không phải là chuyện đi học chứ?" Trên mặt Tô Trầm đầy vẻ ngạc nhiên.
Tiêu Tư Viễn vuốt ve cái đầu xù của cậu bé: "Thằng bé còn nhỏ quá nên thủ tục tương đối phiền toái, còn cần hai ngày."
Tô Đàn gật đầu: "Chờ chú sắp xếp xong lại đến nói chuyện của chú với tôi."
Tiêu Tư Viễn có chút không vui: "Tô Đàn, cháu làm thế này là sợ chú Tiêu lừa gạt cháu sao?"
Tô Đàn thờ ơ quay đầu, không thèm để ý tới Tiêu Tư Viễn nữa, lấy lap to từ trong ba lô ra, đặt lên bàn.
Kéo ghế ra, tùy ý ngồi xuống bắt chéo chân.
Mở máy, đăng nhập game.
Không hề có ý định để ý tới Tiêu Tư Viễn dù chỉ một chút.
Mà Tô Trầm đứng bên cạnh cũng không hề có ý định hỏi tiếp.
Cậu bé kéo một cái ghế khác ra, cũng ngồi xuống và bắt đầu chơi game, trên mặt đầy vẻ lạnh lùng.
Tiêu Tư Viễn nhìn cặp chị em lạnh lùng vô tình này, có chút nhức đầu...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT