Ánh mắt của Tiêu Kỳ thờ ơ, lạnh nhạt, anh nói: “Nếu các người không hiểu cái gì gọi là biết thân biết phận thì tôi có thể dạy cho các người.”
Giọng điệu người đàn ông lạnh nhạt, chậm rãi, nhưng đầy vẻ đe dọa làm người ta không rét mà run.
Trong nháy mắt, tất cả mọi người có mặt ở hiện trường đều không dám nói gì.
Không khí yên tĩnh lại.
Ngay cả Tiêu Tư Hàm, vừa rồi còn hung hăng hống hách mà bây giờ cũng rùng mình, bình tĩnh lại.
Tiêu Kỳ đẩy cửa phòng ra, dẫn Tô Đàn và Tiêu Tư Viễn vào trong.
Trong phòng bà cụ có một đám người đang vây quanh.
Nơi này tràn đầy máy móc tân tiến nhất.
Giờ phút này, ba chuyên gia y học hàng đầu thế giới đang đứng trước giường bệnh của bà cụ, nhíu mày thảo luận.
Chảy máu não ngay ở vị trí trung tâm, bọn họ đã thực hiện phẫu thuật dẫn lưu nhưng mà vô dụng.
Tiêu Kinh Khê trầm giọng nói: "Ba vị bác sĩ, phải tiến hành giải phẫu lấy cục máu đông trong đầu bà nội ra, nếu không thì sẽ nguy hiểm!"
Tiêu Kinh Khê là con gái của ông Hai nhà họ Tiêu.
Mặc dù còn trẻ nhưng y thuật cao siêu, còn từ được tổ chức y học bình chọn là chuyên gia khoa não trẻ tuổi uy tín nhất.
Một bác sĩ nói: “Cô Tiêu, bà cụ đã lớn tuổi, chỉ số các bộ phận khác không thể chống đỡ nỗi phẫu thuật mổ sọ.”
Tiêu Kinh Khê nhíu mày: “Nếu như phẫu thuật thì còn có tỉ lệ hai mươi lăm phần trăm thành công, nếu không thực hiện giải phẫu thì ngay cả tối nay bà nội cũng sẽ không vượt qua nổi.”
Ba bác sĩ nổi tiếng nhìn nhau, ánh mắt đều rất nặng nề.
Im lặng trong mấy giây, cuối cùng bọn họ thống nhất ý kiến.
“Được rồi, ở phương diện này thì cô Tiêu có kinh nghiệm phong phú, mời cô làm bác sĩ mổ chính trong cuộc phẫu thuật này.”
Tô Đàn đứng cạnh cửa, đôi mắt trong trẻo lạnh lùng nhìn bà cụ đang nằm trên giường bệnh.
Nghe đám người này nói chuyện xong, cô nhếch môi một cái rồi nhàn nhạt lên tiếng: “Nếu như các người thực hiện phẫu thuật, nhất định người bệnh sẽ chết trên bàn giải phẫu.”