"Cậu ta muốn khôi phục sự phồn vinh và vinh quang thời kỳ đại pháp thuật." Vết thương đã được trị liệu hiệu, Gellert Grindelwald đã còn thê thảm như lúc vừa gặp, trong ánh mắt lam của ông đã khôi phục ánh sáng."Albus, về bản chất Wagner không phải một đứa nhỏ hết thuốc chữa, cậu ta chỉ bị sự phát triển tốc độ cao của giới Muggle và sự bảo thủ của giới phù thủy kích thích nên mới có chút cực đoan. Em biết đó, tuy rằng anh luôn ở trong Nurmengard, nhưng thánh đồ vẫn không dừng hoạt động của họ, dù sao có anh hay không có anh bọn họ đều biết chính mình nên làm gì. Wagner ở giới Muggle ba năm, sau khi trở về so sánh với giới phù thủy bảo thủ, hiện trạng không hề tiến bộ, cậu ta sinh ra ý nghĩ muốn khôi phục vinh quang ngày xưa của con dân Merlin."
"Ý nghĩ thì tốt, giới phù thủy thật sự quá bảo thủ, ít nhất em cảm thấy một vài cách chế tác điểm tâm ngọt của giới Muggle rất kỳ diệu." Nhận được ánh mắt bất thiện của giáo sư Độc Dược, Dumbledore nháy mắt mấy cái."Nhưng cậu ta đang nghĩ gì vậy? Gellert, sự kiêu ngạo của phù thủy không cho phép bọn họ thừa nhận chính mình lạc hậu hơn Muggle, nhất là các quý tộc uy tín lâu năm, đây cũng là lý do vì sao cho tới nay em cũng không yêu thích bọn họ mấy. Chấp nhất việc bản thân trời sinh đã cao quý không tình nguyện tiếp thu sự thật, cho dù nhìn thấy chỗ tiên tiến của Muggle cũng ngoan cố cho rằng đây chẳng qua là đầu cơ trục lợi, điều này thật sự không tốt chút nào."
"Tôi giả thiết, kế hoạch của Wagner không thực tế mấy, hoặc nên nói tính nguy hiểm quá lớn, bằng không ngài Grindelwald sẽ không từ chối hắn." Khóe mắt liếc nhìn Potter đứng bên bệ cửa sổ im lặng không lên tiếng, Snape một công đôi việc nghĩ đến tột cùng phải làm sao làm mới có thể kích thích ý chí chiến đấu của Potter, từ đó khiến cậu quên mất ý nghĩ hủy diệt bản thân chết tiệt kia. Châm chọc không có ích gì, hay nói đúng là chỉ có phản tác dụng, mấy ngày nay y đã nhận được bài học kinh nghiệm. Nhưng không lẽ muốn y thiện ý khuyên bảo? Chỉ cần tưởng tượng, Snape cũng đã bị hình ảnh đó làm cho nghẹn, Merlin làm chứng, y trời sinh không biết mềm giọng nhẹ lời, y cũng không phải Lucius Malfoy có thể há miệng ra là biến thành lọ mật! (giáo sư, để ta nhắc nhở thầy, lời dỗ ngon dỗ ngọt của Malfoy chỉ đối với bạn đời thôi...)
"Nếu như đã mục nát sâu đến tận xương tủy, như vậy bất kì phương pháp cải cách gì cũng phí công, chỉ còn cách hoàn toàn hủy diệt." Đã nghĩ đến suy tính Wagner có thể nghĩ tới, Harry nhìn gợn sóng ngoài cửa sổ không sợ hãi mở miệng. "Trên đống gạch vụn, lần nữa lập nên một giới phù thủy hoàn toàn mới, biến những quan niệm mới thành bảng chỉ dẫn. Đó gọi là phá hủy sau đó lại thành lập."
"... Gellert?" Lời của Harry hiển nhiên làm Dumbledore nghĩ đến tương lai tai ương phía trước, kinh ngạc nhìn về phía Grindelwald đang yên lặng, cụ chân thành hy vọng Harry đã đoán sai.
"Anh rất tiếc, Albus, Wagner đúng là định làm như vậy." Mặc dù không tình nguyện làm Dumbledore khó chịu, nhưng Grindelwald không có cách gạt bỏ sự thật, Thánh Đồ ông một tay tạo dựng vì lợi ích của giới phù thủy, bây giờ lại thành đội ngũ hủy diệt giới phù thủy —— mặc dù đó là vì hồi sinh tương lai."Anh không thể thuyết phục cậu ta, hoặc nên nói bởi vì sự thất vọng đối với giới phù thủy, Wagner đã không còn nguyện ý tin tưởng giới phù thủy hiện tại còn có thể cứu được."
"Hừ." Có thể cứu được? Snape hừ một tiếng, ở một mức độ nào đó mà nói, y cho rằng giới phù thủy bây giờ đúng là có rất nhiều chỗ đã mục nát đến hết thuốc chữa. Nhưng đây không phải là lý do hoàn toàn hủy diệt tất cả. "Cách làm thô bạo mà trực tiếp. Nhưng hắn hiển nhiên không nghĩ tới thứ bị hủy diệt cùng với đống mục nát kia còn có tài nguyên truyền thừa tới tận ngày nay, ví dụ như những pháp thuật quan trọng và vật phẩm pháp thuật hiếm có các thế gia quý tộc nắm giữ. Các quý tộc cũng sẽ không ngoan ngoãn giao mấy thứ kia ra, bọn họ sẽ mang chúng trong phần mộ của mình."
"Đúng vậy, không thể không nói Wagner nghĩ quá đơn giản, nhưng chúng ta không có cách khiến cậu ta thay đổi chủ ý." Gật đầu, Grindelwald xuất thân quý tộc đương nhiên biết điều Snape nói là chính xác."May là, chúng ta còn có thể ngăn cản cậu, trước khi kết quả bết bát nhất xảy ra."
"Albus, giải tán hội Phượng Hoàng đi." Đột ngột phun ra một câu như thế, ánh mắt xanh của Harry đã không còn ra ngoài cửa sổ nữa, mà là nghiêm túc nhìn về phía hiệu trưởng, đạo sư của cậu. "Chủ trương của Wagner đối với phù thủy bình dân, máu lai và gốc Muggle mà nói có hấp dẫn cực lớn, từ xa xưa tới nay bọn họ không có được địa vị ngang với quý tộc thế gia trong giới phù thủy, họ sẽ không kiên định ủng hộ cụ ngăn cản trật tự mới, giới phù thủy mới có thể sẽ đến đâu." Dừng một chút, Harry rũ mí mắt. "Thay vì đợi đến một ngày trong tương lai chúng ta đột nhiên gặp phải hai mặt thụ địch trên chiến trường, còn không bằng sớm đưa ra dự định. Những người có thể ở lại bên người chúng ta, sẽ không vì hội Phượng Hoàng giải tán mà rời đi. Người không thể ở lại đến cuối cùng, giữ lại chẳng qua là uổng phí sức lực mà thôi." Yên lặng, Dumbledore đương nhiên hiểu đề nghị của Harry là sáng suốt, lâu nay điều cụ khởi xướng chính là vì tranh thủ địa vị và quyền lợi phải có cho phù thủy bình dân, máu lai và gốc Muggle, hội Phượng Hoàng cũng được xây dựng dựa vào chủ trương này. Mà bây giờ, điều Wagner muốn làm, từ góc độ nào đó mà nói chính là theo đuổi những gì cụ muốn làm năm đó—— một giới phù thủy không có phân hoá giai cấp, không có chế độ mục nát, công chính bình đẳng. Nhưng vừa nghĩ tới trên chiến trường phải nắm đũa phép chỉ vào nhau khi gặp lại bộ hạ cũ nhiều năm, vì lập trường của mình mà ném bùa chú vào nhau, cụ không thể khiến mình không đau lòng.
Vẫn giữ yên lặng, Snape nhìn trong mắt phù thủy già đã mất đi ánh sáng, bỗng nhiên cảm thấy trở thành thủ lĩnh là việc bất đắc dĩ nhất. Làm thuộc hạ, y chỉ cần lựa chọn người mình muốn đi theo người hoặc là chủ trương, nghe theo mệnh lệnh đồng thời trung thành chấp hành. Cho dù trong lúc hành động tránh không được cảnh ngộ đau khổ và dằn vặt, nhưng ít ra y không phải là người gánh vác tất cả —— y chỉ cần gánh vác chính mình. "Albus." Mặc kệ ra sao, Albus Dumbledore là đạo sư cả đời của mình, là cụ đã giúp mình đi ra khỏi hoàn cảnh sa sút tinh thần và tuyệt vọng sau cái chết của Lily —— cho dù lấy phương thức lợi dụng và ép buộc."Voldemort đã chết, trừ khi lại xuất hiện thêm một Chúa tể Hắc ám mới, bằng không cụ lấy cái gì để duy trì hội Phượng Hoàng nghèo khổ chán nản kia? Quỹ đồ ngọt của cụ à? Huống hồ đám ngu xuẩn Bộ Pháp thuật kia cũng sẽ không mặc kệ hội Phượng Hoàng tiếp tục tồn tại, ngẫm lại công kích của dư luận cụ phải chịu đựng lúc này đi."
"Chúa tể Hắc ám mới?" Bỗng nhiên mỉm cười, Harry giống như là nhớ tới cái chuyện rất thú vị gì. "Nếu như con nhớ không lầm, hình như bọn họ cho là con chính là Chúa tể Hắc ám đời thứ ba, mà Albus là cố vấn thứ nhất trong đoàn quân sư của con. Ngài Grindelwald, có lẽ lần sau con nên mang theo một chai rượu đỏ qua đây chúc mừng ngài, vì sự nghiệp Chúa tể Hắc ám sau này đã có người kế tục."
"Khiếu hài hước của người Anh ta vẫn luôn không thể hiểu nỗi." Rất bất đắc dĩ cười cười, Grindelwald đối với sự thật Harry thuật lại cảm thấy rất buồn cười."Không thể không nói, ta không cách nào lý giải sao bọn họ có thể biến Cứu thế chủ thành Chúa tể Hắc ám, quá trình chuyển hóa trung gian này... Có chút làm khó lão già ta đây. Đến nỗi Albus, nếu như em ấy thật sự là cố vấn thứ nhất của Chúa tể Hắc ám nào đó, như vậy không thể nghi ngờ, Chúa tể Hắc ám kia chỉ có thể là ta. Đáng tiếc, em ấy từ chối, phải biết lúc đó ta vì lời cự tuyệt của em ấy mà đau lòng hồi lâu..."
"Gellert!" Đối với lời nói có ẩn ý của Grindelwald, Dumbledore theo bản năng ngăn người kia nói tiếp, cụ cũng không muốn để các vãn bối có cơ hội cười nhạo mình —— cho dù bọn họ đều biết chút chuyện xưa giữa mình và Gellert. "Việc giải tán hội Phượng Hoàng phải nhanh chóng thực hiện, xét thấy chúng ta không biết Wagner sẽ bắt đầu hành động lúc nào, vẫn nên sớm đưa ra dự định sẽ tốt hơn. Có gặp nhau ắt phải có chia xa, này không phải chuyện gì lạ cả, ta tin tưởng ngày nào đó chúng ta sẽ gặp lại."
............
"Albus, cụ nghiêm túc à?" Mím môi, Minerva McGonagall không thể tin nhìn về phía vị cấp trên già, chỉ nhìn thấy ánh mắt khẳng định của đối phương.
"Mặc dù ta rất hy vọng đây là một trò đùa, nhưng Minerva, chỉ sợ là ta đang nghiêm túc." Đối với nữ phù thủy từ thời học sinh vẫn luôn đi theo tin tưởng mình, Dumbledore cảm thấy cụ thua thiệt bà rất nhiều. Từ thời thiếu nữ đến bây giờ, cụ không cách nào trả nợ thanh xuân và tâm huyết Minerva đã bỏ ra vì hội Phượng Hoàng."Các vị, ta nghĩ lời của ta vừa rồi không có điểm thuyết minh không rõ, cũng tin tưởng các vị ngồi đây đều có thể hiểu rõ ý của ta. Hines William Wagner, thủ lĩnh mới của thánh đồ, mặc dù bây giờ hắn vẫn chưa mở rộng hành động thực tế —— ngoại trừ việc bắt cóc Grindelwald, nhưng xin mọi người tin tưởng phán đoán của ta, hắn sẽ không yên lặng quá lâu đâu."
"Không, tôi không rõ, Albus." Có chút kích động, Arthur Weasley không giỏi khống chế tâm tình thậm chí đã đứng lên."Nếu Wagner kia muốn tiêu trừ phân hoá giai cấp, thành lập một giới phù thủy hoàn toàn mới, tại sao chúng ta không ủng hộ hắn? Lẽ nào điều chúng ta theo đuổi cho tới nay không phải cái này sao? Albus, tại sao, tại sao sau khi bảo vệ Slytherin cụ thậm chí muốn giải tán hội Phượng Hoàng, mà không phải chỉ huy chúng ta gia nhập vào hàng ngũ của Wagner tranh thủ thứ chúng ta vẫn luôn tranh thủ."
"Arthur!" Luôn cảm thấy trong lời của Arthur mang theo chỉ trích nhiều hơn nghi hoặc, Minerva xuất phát từ lòng tin và trung thành đối với Dumbledore theo bản năng lên tiếng quát bảo ông ngưng lại.
"Không sao, Minerva." Ánh mắt phía sau tròng kính lóe lóe, Dumbledore mỉm cười. "Có gì không hiểu thì nói ra, đây là một điều rất tốt, chỉ có như vậy chúng ta mới có thể cùng nhau hiểu rõ sự việc. Quả thật, ta vẫn luôn khởi xướng thành lập một giới phù thủy công chính, bình đẳng, không kỳ thị huyết thống, không kỳ thị giai cấp, cũng vì thế mới thành lập hội Phượng Hoàng. Nhưng mà, Arthur, trật tự mới Wagner muốn thành lập, là dựa trên cơ sở hủy diệt trật tự cũ bây giờ, chú ý, là hoàn toàn, hoàn toàn hủy diệt. Ta không thể tán thành ý kiến của hắn, ta không cho là ta muốn nhìn thấy một giới phù thủy sau khi bị hủy diệt cái gì cũng không còn, không muốn nhìn thấy vô số truyền thừa đến nay từ nay về sau biến mất."
"Albus, ý của cụ là, Wagner muốn hủy diệt giới phù thủy bây giờ sau đó thành lập một cái mới?" Hiểu rõ ý tứ của Dumbledore, Minerva McGonagall quả thực không thể tin được lại có người điên cuồng như vậy. Hoàn toàn hủy diệt, Merlin, đây thật là... quá mức hơn cả Chúa tể Hắc ám kia!
"Đúng vậy, đúng là như thế."
"Tôi vẫn không thể hiểu nổi." Lắc đầu, Arthur Weasley hiển nhiên vẫn không thể nào lĩnh hội hàm nghĩa chân chính của từ ngữ hủy diệt này."Albus, nếu cụ đã quyết định giải tán hội Phượng Hoàng, như vậy tôi cũng chỉ có thể đồng ý, cũng như cho tới nay tôi đều nghe theo mệnh lệnh của cụ —— mặc dù lúc này đây tôi rất không tình nguyện. Như vậy, tôi đi trước."
"Cậu ta cần thời gian, hay đúng hơn là cần một sự thật giúp chính mình tỉnh ngộ." Lão Moody nhìn chiến hữu cũ của mình đi ra khỏi phòng họp, tiếc nuối lắc đầu."Arthur còn quá trẻ, vẫn còn thói cả tin người." Quay đầu trở lại, nhìn về vẻ mặt khó coi của Minerva. "Đừng như vậy, Minerva, cậu ta đã không còn là đứa nhỏ, cậu ta phải học cách chịu trách nhiệm cho những gì mình làm. Cái tên Wagner gì kia, đúng là một kẻ điên, tôi phải nói hắn còn điên cuồng hơn cả tôi. Tôi thừa nhận tôi chán ghét điệu bộ của các quý tộc, chán ghét sự sùng bái của các Slytherin đối với pháp thuật hắc ám và sức mạnh, thế nhưng, tôi không cho là nếu không còn bọn họ giới phù thủy này còn có thể hoàn chỉnh. Nếu như không có phù thủy hắc ám, còn cần Thần Sáng làm gì?"
"Ví dụ chính xác, Moody." Cười cười, Dumbledore rất vui mừng Moody luôn ngoan cố nhất lại là người thanh tỉnh nhất. Chỉ là, một nhà Arthur..., ôi, cặp song sinh và cậu Weasley nhỏ sợ rằng lại phải khó xử rồi. "Thật đáng tiếc ta không thể vì ví dụ tinh diệu của anh cộng cho Gryffindor thêm mười điểm."
"Như vậy, cụ đã chuẩn bị sẵn sàng, phải không, Albus." Nghiêm túc nhìn về phía phù thủy già, Moody biết rõ Dumbledore phải đối mặt với điều gì.
"Cho dù ta không có, ta cũng không thể lui về sau, không phải sao." Rất nhiều lúc, chuyện xấu sẽ không xảy ra vào lúc người ta có chuẩn bị, đây là đời người. Biết rõ đạo lý này, Dumbledore thẳng thắn biểu đạt thái độ của mình, dù thế nào cụ cũng sẽ ngăn cản kế hoạch điên cuồng của Wagner.
"Một, a, người tuổi trẻ điên cuồng cực đoan, và kế hoạch điên cuồng của hắn." Dùng gậy gõ sàn nhà, trên mặt lão Moody toát ra ánh sáng không hợp với tuổi. "Tôi rất nóng lòng chiến đấu với bọn họ, dù gì Thánh Đồ chuyên nghiệp hơn Tử thần Thực tử nhiều, hành động khiêu chiến như vậy sao có thể thiếu lão điên Moody này chứ. Đến lúc đó hãy xem, xem thử là lão già điên tôi đây lợi hại, hay là tên nhóc điên kia xuất sắc hơn."
"Ôi, Moody." Tâm tình lúc đầu rất nghiêm trọng bị lời nói này của Moody hòa tan, Minerva McGonagall nhịn không được cong khóe miệng."Albus, Moody nói đúng, tôi cũng rất chờ mong trận chiến với Thánh Đồ. Cho dù Hội Phượng Hoàng đã không còn, cụ cũng phải nhớ tôi sẽ chiến đấu cùng cụ. Dù sao tôi cũng là Gryffindor."
"Hừ. Gryffindor." Snape cùng đi sau chỗ tối sau cánh cửa với Grindelwald bàng thính nhịn không được châm biếm, chẳng qua nội tâm lại cảm thấy an ủi, chí ít Minerva và Moody không vứt bỏ hiệu trưởng già đáng thương của bọn họ.
"Ngài Snape, ngài phải biết một điều, ta vẫn cho rằng Gryffindor đôi khi rất đáng yêu." Cười híp mắt nhìn về phía Slytherin không được tự nhiên trong miệng Albus nói ra một câu đối phương tuyệt đối sẽ không tán thành, Grindelwald yên lặng ở trong lòng nhớ kỹ cái tên Arthur Weasley này.
" Ngài Grindelwald tôn kính, nếu như ngài cho rằng coi đồ ngọt thành cơm ăn, thậm chí không để ý tới hàm răng lung lay sắp đổ của mình là đáng yêu mà nói." Mặt không thay đổi nhìn lướt qua chúa tể tiền nhiệm già mà không đứng đắn giống với Albus, Snape yên lặng ở trong lòng tiếc thương cho hình tượng một đời của vị chúa tể bị hiện thực đánh tan này."Chỉ mong ngài có thể vẫn luôn hưởng thụ điều này, tin tưởng hiệu trưởng của chúng tôi rất cam tâm tình nguyện mời ngài trở thành tù binh của đồ ngọt cùng cụ."
"Ngài Snape, nếu ngài cứ như vậy ngài sẽ không có khả năng thuyết phục nhóc Harry đâu." Grindelwald không bao giờ chịu thiệt hiển nhiên đã biết việc Snape tuyên bố muốn ngăn cản Harry, trên thực tế ông thật tò mò, một Slytherin quen thói châm chọc quen dùng khắc nghiệt độc ác để ngụy trang chính mình, muốn dùng cách nào để thuyết phục một Gryffindor đã biến dị —— Grindelwald kiên quyết không thừa nhận Albus cũng biến dị. "Mặc dù tiếp xúc với Harry không nhiều, nhưng nhiêu đó cũng đã đủ để ta phát hiện một sự thật —— thằng bé sẽ không chú ý tới châm chọc và cười nhạo, có lẽ ngài đã ý thức được dù ai dùng từ ngữ gì công kích đứa nhỏ này, người đó cũng không chiếm được bất kỳ phản hồi nào."
Đáy lòng giận dữ nguyền rủa chúa tể tiền nhiệm bắt được trọng điểm này, Snape không muốn thừa nhận mình đã bị cảm giác thất bại bao vây. Từ ngày bùng phát ở phòng làm việc của hiệu trưởng, Potter gần như đã hoàn toàn không chú ý tới sự tồn tại của mình, dù là châm chọc hay khiêu khích, đối phương ngay cả một ánh mắt nhẹ nhàng cũng keo kiệt đáp lễ. Chưa bao giờ bị người không chú ý đến mức hoàn toàn như vậy, trên thực tế cho tới bây giờ không ai có thể hoàn toàn xem nọc độc của y như thành không khí, Snape trước đó chưa từng ảo não với kỹ xảo ngôn ngữ thiếu hụt của mình như vậy —— ngoài châm chọc ra.
Mà Harry Potter làm Snape cảm thấy thất bại, lúc này đang chủ trì một buổi hội nghị khác ở Phòng Yêu cầu —— người tham dự hội nghị chính là thế hệ trẻ của Hội Phượng Hoàng
(Lilly: Grindelwald đúng kiểu "tình nhân trong mắt hóa Tây Thi" luôn đúng không?)
←Chương trước: Quyển 01 Chương 14←
→Chương sau: Quyển 01 Chương 17→
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT