QUYỂN 01 CHƯƠNG 14

EDITOR: ROSALINE

BETA: LILLY

"Chỉ mong không phải là trò đùa dai gì." Nhìn cánh cửa Phòng Yêu cầu, Ron Weasley vẫn cảm thấy mình hẳn nên trở về phòng ngủ. Ở ký túc xá bị cặp song sinh bắt cóc tới đây, nói có người rất quan trọng đang chờ mình, Ron giơ tay lên nắm tóc, cuối cùng vẫn quyết định mở cửa liếc mắt nhìn. Chẳng qua, có khi cặp song sinh đã chuẩn bị một đống lớn nhền nhện chờ mình không?

"Có lẽ tớ không nên nhờ cặp song sinh giúp tớ truyền lời." Từ trên Bản đồ Đạo Tặc nhìn thấy Ron đã đứng trước cửa, nhưng chậm chạp không thấy người đi vào, Harry cuối cùng phát hiện mình tính sai —— Ron nhất định sẽ cho rằng cặp song sinh đang đùa giỡn. Mở cửa, đúng lúc thấy vẻ mặt ngập ngừng kinh ngạc của Ron nhìn ngay cánh cửa."Chào, Ron."

"Ha... Chào, bồ tèo!" Thời khắc mấu chốt suýt nữa đã thốt ra tên cậu bạn của mình lại nuốt xuống, Ron tuy bị niềm vui bất ngờ quá đỗi ập tới vẫn nhớ rõ bây giờ có rất nhiều người nhằm vào anh em tốt của mình. Một tay đẩy Harry vào trong, khẩn trương nhìn chung quanh một chút xác nhận trên hành lang không có người thứ ba, Ron lúc này mới yên tâm đóng cửa lại. "Harry, tuy rằng tớ rất vui vì cậu đã về, nhưng tớ phải nói cậu xuất hiện trong trường học vào lúc này không hay lắm đâu."

Buồn cười nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Ron, Harry vỗ vỗ chỗ trống bên người ra hiệu cho đối phương ngồi xuống."Nơi này là Hogwarts mà, Ron." Lấy ra Bia Bơ đã chuẩn bị sẵn cho đối phương, giống như dự đoán nhìn thấy ánh mắt Ron ngay lập tức sáng lên. "Cậu biết đó, đối với tớ không có nơi nào an toàn hơn ở đây."

"Cậu quá là tri kỷ luôn đó bồ tèo". Uống một hớp bia lớn, Ron lộ ra nụ cười thỏa mãn, phải biết từ khi khai giảng tới nay cu cậu bị Hermione và Draco hợp lực trấn áp, mỗi cuối tuần đều bị sách giáo khoa và bài tập bao phủ, căn bản không có thời gian đi ra ngoài uống một chén."Hermione nói với tớ cậu sẽ tới tìm tớ, tớ còn tưởng rằng là vài cuối tuần, ai biết cậu lại len lén chuồn vào đây."

"Albus biết việc tớ tới đây." Tuy rằng Harry có thể không cần sự đồng ý của Dumbledore tiến vào Hogwarts, nhưng cậu không cho là chỉ việc đi gặp Ron lại cần phải sử dụng thủ đoạn phi thường như vậy. "Cậu không chịu tới nhà cũ, tớ cũng chỉ có thể tự tới tìm cậu."

Nụ cười cứng lại trên mặt, tâm tình hưng phấn của Ron vì nhìn thấy bạn tốt mà ngay lập tức suy sụp, rũ mắt nhìn chằm chằm cái ly."Xin lỗi, Harry, tớ..."

"Tớ biết cậu đang bối rối, Ron." Vỗ vỗ bả vai bạn tốt, Harry thật ra không ngại chuyện của anh cả và mẹ của bạn mình, dù sao cậu cũng từng phải trải qua mấy việc còn bết bát hơn thế này."Tớ tới đây chỉ là muốn nói cho cậu biết, cậu là cậu, Percy là Percy, tớ không đến mức lẫn lộn hai người các cậu."

"Nhưng mẹ tin tưởng ảnh, Harry." Rõ ràng đều là con trai của mẹ, bản thân còn được nhận được huân chương Merlin, nhưng... Trong lòng có chút chua xót, Ron chỉ cảm thấy dù mình làm tốt cỡ nào cũng không làm mẹ tin tưởng mình bao nhiêu."Cho dù mẹ không tin tớ, bà ấy cũng không nên tin lời của Percy rồi lại nghi ngờ hiệu trưởng Dumbledore, rõ ràng một nhà chúng ta gần như đều là thành viên Hội Phượng Hoàng, tại sao bà ấy lại tin tưởng mấy lời nói bậy của Percy chứ!"

"Cũng chính vì một nhà các cậu gần như đều là thành viên hội Phượng Hoàng đó, Ron." Cười cười, Harry cũng buông mắt nhìn cái ly trong tay, không làm đối phương nhìn thấy vẻ lo lắng dưới đáy mắt mình."Nếu Albus thật sự như Percy nói, vậy phu nhân Molly đường nhiên phải lo lắng tình cảnh nhà cậu, trong mắt của bà chú Arthur và các cậu lúc nào cũng quan trọng hơn những thứ khác."

Sửng sốt một hồi, Ron hiển nhiên thật không ngờ tới việc này, nhưng sau khi phản ứng kịp chỉ cảm thấy trong lòng lạnh lẽo."Như vậy chính nghĩa đâu? Chính nghĩa Gryffindor luôn kiên trì đâu?

"Ron, không phải tất cả Gryffindor đều có thể vì tín ngưỡng mà buông tha tất cả. Chí ít, tớ cảm thấy trong mắt của phu nhân Molly, chỉ khi các cậu đều an toàn, mới có chính nghĩa, mới là chính nghĩa."

Kinh ngạc nhìn bạn tốt của mình, Ron cảm thấy lý trí mình đang bị hai loại sức mạnh lôi kéo. Người nhà rất quan trọng, cu cậu hiểu rõ, cậu cũng cho là như thế. Nhưng thứ quan trọng như chính nghĩa là thứ từ lúc hiểu chuyện tới nay cậu luôn kiên trì, bởi vì cậu là một Weasley, một Weasley đời đời đều là Gryffindor. Nhưng hiện tại cu cậu đột nhiên phát hiện, thì ra cho dù là Gryffindor cũng không có thể kiên trì với chính nghĩa tới cùng —— nhất là lúc người ta đứng trên lập trường ngược lại. Không, kỳ thật cậu sớm nên nghĩ tới, lúc Percy đi theo phía sau viên chức Bộ Pháp thuật chỉ trích hội Phượng Hoàng là tổ chức phi pháp đã phải nghĩ tới. Chỉ có điều, lúc chiến tranh bắt đầu trên mọi mặt trận, Percy cuối cùng chĩa đũa phép vào Tử thần Thực tử bảo vệ người nhà của mình, cậu cho rằng chính nghĩa đã giành chiến thắng. Nhưng thật ra không phải, người nhà mới là thứ giành chiến thắng.

"Tớ vẫn cho rằng, thân là một Gryffindor, dù dưới bất kỳ tình huống gì cũng phải kiên trì chính nghĩa." Ron không biết nên nói loại cảm giác này là gì, chỉ cảm thấy trong lòng rối bời."Nếu như, nếu như chỉ vì người nhà mới kiên trì, vậy người nhà của người khác thì sao? Mỗi người đều chỉ muốn bảo vệ người nhà của mình, những người không có người nhà phải làm sao đây? Vẫn phải có người bảo vệ bọn họ không phải sao? Lẽ nào đó không phải là việc Gryffindor phải làm à? Chúng ta, chúng ta không phải là kỵ sĩ chính nghĩa, cao thượng sao?"

"Giống như lúc khai giảng hiệu trưởng có nói, Gryffindor là kỵ sĩ và là kiếm của Hogwarts, bảo vệ là thiên chức của chúng ta. Cho dù đối phương là Slytherin tớ vẫn luôn nhìn không vừa mắt, nhưng nếu có người muốn đánh đuổi bọn họ khỏi trường —— chỉ vì bọn họ là Slytherin, tớ cũng sẽ kiên quyết phản đối. Cậu xem, Harry, tớ và Draco từ đầu đến giờ cũng không thể hòa bình nói chuyện như giữa cậu và cậu ấy, vẫn sẽ cãi vã thậm chí đánh nhau. Nhưng khi bọn tớ ra chiến trường, tớ có thể rất yên tâm đem giao sau lưng mình cho cậu ấy, bởi vì tớ biết dù cậu ấy có chán ghét tớ cũng sẽ không để tớ chết trong tay Tử thần Thực tử. Tớ với cậu ấy không phải người nhà, nhưng bọn tớ tình nguyện bảo vệ đối phương, bởi vì bọn tớ là chiến hữu chiến đấu vì chính nghĩa."

Mặc dù cảm thấy mình nói năng có chút lộn xộn, nhưng Ron vẫn kiên trì tổ chức ngôn ngữ, đổ toàn bộ ý nghĩ rối loạn trong đầu ra."Nhưng... Mẹ tớ lúc Voldemort chưa chết, bà ấy tin tưởng Dumbledore, tin tưởng cậu, bởi vì hai người có thể đánh bại Voldemort giúp nhà bọn tớ không bị Tử thần Thực tử giết chết. Đợi đến khi Voldemort xong đời, bà lại tin tưởng Percy mê sảng phản bội cậu và Dumbledore, đơn giản là vì Percy làm bà cảm thấy cậu và Dumbledore... Sẽ khiến chúng tớ gặp chuyện nguy hiểm." Bị xấu hổ, đau buồn và phẫn nộ trong lòng kích thích, giọng nói của cậu nhóc gần như mang theo tia khóc nức nở, Ron đã không biết tín ngưỡng mình vẫn luôn kiên trì có còn là tín ngưỡng hay không."Harry, cậu nói cho tớ biết đi, nếu như đây là chính nghĩa của Gryffindor, vậy điều từ nhỏ đến lớn tớ vẫn luôn lấy làm kiêu ngạo đến cùng là gì? Một... trò cười sao?"

"Ron..." Nhìn dáng vẻ bạn tốt muốn khóc nhưng vẫn cố không khóc, Harry nhịn không được thở dài, đồng thời cũng có chút hoảng hốt. Từng có lúc, cậu cũng hoang mang, giãy dụa, đau khổ như Ron, khi đó làm cậu gần như hoài nghi mọi thứ, không tín nhiệm bất kì kẻ nào. Nhưng sau quá trình như vậy, cậu mới hiểu ra, có vài vấn đề cho dù là Merlin cũng không thể đưa cho ra một đáp án tiêu chuẩn. "Tớ không có cách nào cho cậu một đáp án, vì vậy chuyện này chỉ có thể do chính cậu tìm lấy. Chẳng qua tớ có thể nói cho cậu một việc, có lẽ sẽ giúp ích cho cậu. Cậu biết đó, lúc Voldemort giết chết cha mẹ tớ, tớ chỉ mới một tuổi. Tớ cho rằng bản thân chỉ mới một tuổi hẳn là không thể nhớ kỹ đêm hôm đó đã xảy ra cái gì, nhưng lại không phải."

"Lần đầu tiên đối mặt với Giám Ngục, tớ nghe ba hô to kêu mẹ dẫn tớ đi, ông sẽ ngăn cản Voldemort. Còn có giọng của mẹ, bà đang cầu xin, cầu xin Voldemort tha cho tớ một mạng." Chăm chú nhìn Ron, Harry ép chính mình quên mất tất cả thống khổ và tuyệt vọng sau mỗi lần chính mắt nhìn thấy những chuyện kia. "Cậu thấy đó, bọn họ đều là thành viên của Hội Phượng Hoàng, ai ai cũng nói bọn họ là anh hùng, nhưng trong mắt bọn họ mạng sống của tớ quan trọng hơn mọi thứ. Vì bảo vệ ta, bọn họ có thể bỏ qua mạng sống của chính mình, có thể vứt bỏ tôn nghiêm và tín ngưỡng cầu xin kẻ địch. Cậu có cảm thấy bọn họ làm sai không? Nếu như bọn họ sai, như vậy Molly phu nhân cũng sai. Nếu như bọn họ không sai, vậy phu nhân Molly cũng không sai. Bởi vì bọn họ đều là bậc cha mẹ, cậu nói xem có phải không?"

..........................................

Đuổi Ron về tháp Gryffindor, Harry khoác Áo khoác Tàng hình băng lâu đài đi tới bên cạnh hồ Đen, tìm một góc khuất ếm một tá thần chú rồi ngồi xuống, ngây người nhìn hồ nước. Nỗi đau của Ron cậu đã từng trải qua, chỉ có điều Ron vẫn may mắn hơn cậu rất nhiều, bởi vì cậu ấy còn có một gia đình lớn hoàn chỉnh. Dù cuối cùng ROn lựa chọn phải kiên trì đi theo con đường nào, cậu ấy cũng không chỉ có một mình.

Harry đã từng có gia đình, mặc dù so với thọ mệnh của phù thủy mà nói thì rất ngắn. Tiên đoán về Cứu thế chủ và cái chết của cha mẹ làm cậu mất đi mái nhà thứ nhất, lúc cậu vẫn chỉ là một đứa trẻ sơ sinh. Lúc cậu hoàn thành sứ mệnh của Cứu thế chủ đánh bại Voldemort, tạo nên gia đình thứ hai của chính mình, gia đình hai mươi năm gắn bó với Ginny Weasley. Bình tĩnh và hạnh phúc được hai mươi năm, ngắn ngủi như một giấc mơ, sau khi tỉnh mộng là đau khổ và tuyệt vọng không có hồi kết. Cậu vẫn nhớ kỹ dáng vẻ của con gái mình, cũng không còn cách nào gặp lại bọn nhỏ, cho dù là ở trong mơ.

Cậu hổ thẹn, làm một người cha cậu thậm chí không có cách nào bảo vệ con gái mình, trơ mắt nhìn bọn họ trở thành vật hi sinh cho hào quang Cứu thế chủ của mình. Không ai biết, lúc cậu liên tiếp thu được tin tử vong của con trai con gái đau khổ đến mức gần như tan vỡ, nhưng ngay quyền lợi và cơ hội tan vỡ cậu cũng không có. Cậu là Cứu thế chủ, cậu không thể khóc, không thể tan vỡ. Nỗi oán hận của Ginny cậu chỉ có thể yên lặng chịu đựng, oán giận của Molly cậu cũng không có thể cãi lại, bởi vì cậu là Cứu thế chủ, nhưng mất đi con cái lẽ nào cậu không đau không sót sao? A, Molly yêu thương Ginny, lại không có một ai yêu thương cậu. Đáng đời cậu chỉ có thể coi chừng ngôi nhà trống trải liên tục nhớ tới tiếng cười của con gái, đáng đời cậu chỉ có thể để cho nước mắt lăn xuống vào đêm khuya thanh vắng.

Chính nghĩa? Chính nghĩa là xiềng xích trùng trùng điệp điệp, khiến cậu chết kẹt trên chiến xa, chỉ có thể chiến đấu đến thời khắc cuối cùng của sinh mệnh. Cậu gánh theo sống chết của người khác trên lưng mình, dựng nên hạnh phúc của người khác trên sự cô độc của chính mình, kết quả chiếm được cái gì? Sống lại liên hồi, vĩnh viễn mất đi, vào lúc cậu cho rằng mình đã nhìn thấy hy vọng rồi lại làm mình hoàn toàn tuyệt vọng. Như vậy cậu sao phải quan tâm việc mình làm có phải chính nghĩa hay không? Chẳng qua là sống sót theo lệ, đánh Voldemort theo lệ, sống đến một khắc cuối cùng cho đến khi không thể sống tiếp nữa theo lệ. Sau đó, trở lại trong bóng tối hư vô chờ đợi một lần làm theo lệ.

Che mắt lại, cảm thấy một mảnh ẩm ướt trong lòng bàn tay, Harry giật mình không biết mình vẫn còn nước mắt. Thì ra, nước mắt của cậu vẫn chưa chảy khô sao?

Từ chỗ Dumbledore nghe nói Potter len lén tới trường học, vì tên nhóc Weasley đang phiền não kia. Severus Snape rất muốn cười nhạo khinh thường một tiếng, nhưng cuối cùng chỉ là yên lặng ra ngoài lâu đài. Có lẽ, dù cho Potter thay đổi thế nào vẫn là Potter coi chuyện của bạn bè là trên hết. Biết rõ tình thế bây giờ không lạc quan, vậy mà vẫn mạo hiểm vì chút phiền não nhỏ xíu của một con Quỷ Khổng Lồ chưa trưởng thành—— Merlin mới biết nếu như việc Potter trở về Anh quốc bị người khác phát hiện sẽ có chuyện gì xảy ra. Đám người Bộ Pháp thuật vẫn luôn ước gì Potter xuất hiện, tốt nhất nên cùng Dumbledore tiếp nhận phê phán và nghi vấn.

Trong lòng nói thầm, Snape theo hai chân mình đi tới bên cạnh hồ Đen, đối với y mà nói đây là chỗ đặc biệt nhất Hogwarts. Nhưng lúc y đi đến chỗ mình thường lui tới, lập tức cảm nhận được dao động pháp thuật. Bùa chú không chú ý, bùa chú tĩnh âm, có lẽ còn thêm bùa chú khác. Cẩn thận nắm đũa phép trong tay, Snape không cho là Hogwarts nhất định sẽ an toàn. Nấp sau thân cây, Snape thả ra hàng loạt phản bùa chú, muốn xem thử rốt cuộc là ai đang trốn ở đây. Nhưng mà y nhìn thấy cái gì?!

Nhận thấy thần chú của mình bị người khác phá giải, Harry không kịp sửa sang lại dung nhan đã lập tức nắm chặt đũa phép bày ra tư thái chiến đấu, mà khi cậu nhìn thấy người xuất hiện trước mặt, trong ánh mắt xanh biếc lâu nay chỉ để người ta nhìn thấy sự bình tĩnh lần đầu tiên xuất hiện cảm xúc không biết làm sao.

Một, Potter mặt đầy nước mắt?! Có chút không tin tưởng hai mắt của mình, nhưng người trước mặt nắm đũa phép nhắm thẳng vào mình tùy thời có thể phát động công kích quả thật là Harry Potter! Snape cho tới bây giờ đều bình tĩnh tỉnh táo, năng lực ứng biến hạng nhất, đứng trước mặt Chúa tể Hắc ám cũng chưa từng hoảng loạn, bỗng nhiên không biết nên làm gì.

Hai người đều cầm đũa phép của mình, không tiếng động giằng co, có lẽ đây là lần đầu tiên đôi mắt đen và đôi mắt xanh lục không có ngăn cách không có ngụy trang nhìn thẳng vào nhau. Không khí giống như đọng lại, mọi thanh âm cũng đã biến mất, chỉ còn lại tiếng hô hấp hai bên của Harry và Snape có thể chứng minh đây cũng không phải một bức tranh.

"Xin lỗi, giáo sư, tôi... Không nghĩ là thầy." Đại não chết máy lần nữa hoạt động lại, Harry dẫn đầu thu đũa phép, xoay người sang chỗ khác."Tôi cho rằng tất cả giáo sư đều đang ở trong lâu đài."

"Hiển nhiên, cậu Potter tự ý bỏ học cũng không biết lịch học của học kỳ này, vừa lúc ta chính là giáo sư nhàn rỗi không có lớp." Đồng dạng thu hồi đũa phép, Snape nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Potter theo phản xạ có điều kiện dùng lời châm chọc, mặc dù ngay lập tức y đã hối hận.

"Như vậy, tôi không quấy rầy nữa." Cảm ơn pháp thuật không tiếng động không đũa phép đã không còn trình độ sứt sẹo, lúc Harry xoay người lại, đã trở lại dáng vẻ bình tĩnh lạnh nhạt bình thường, trên mặt cũng không có bất kỳ vết tích gì sẽ khiến người khác hoài nghi cậu từng khóc.

"Potter." Lúc Potter đi ngang qua mình, Snape như bị quỷ thần xui khiến gọi đối phương lại, thấy đối phương dừng bước lại không biết nên nói gì.

"Còn chuyện sao, giáo sư." Mặc dù đoán không ra nguyên nhân Snape gọi mình lại, Harry vẫn rất kiên trì đứng tại chỗ, bởi vì cậu biết nếu như cậu tự ý rời đi sẽ gặp phải công kích nọc độc mạnh mẽ của Snape. Cậu lúc này thật sự không thể bảo đảm bản thân có thể duy trì lý trí nếu như bị Snape kịch liệt châm chọc.

"Trò..." Nhìn ánh mắt xanh bình tĩnh như nước, Snape tin nếu như ban nãy mình không chính mắt nhìn thấy nước mắt của Potter, chỉ sợ y cũng sẽ không tin đôi mắt này vừa khóc đến sưng cả lên."Ta ở chỗ của Merlin, nghe nói trò có hai đứa con trai và một cô con gái, hơn nữa giữa tên của con trai út còn dùng tên thánh của ta."

Hoàn toàn không nghĩ đến Snape vậy mà sẽ nhắc tới này, Harry cực lực kiềm chế tâm tình của mình, cố hết sức bình ổn giọng điệu nói."Albus Severus Potter, con trai nhỏ của tôi, một Slytherin."

Con trai của Potter lại vào Slytherin? Một Potter dùng tên của Albus làm tên thánh, vậy mà lại vào Slytherin? Nhìn Potter hoàn toàn không giống như đang nói dối, Snape không biết mình nên châm chọc vài câu hay là nên tỏ ra kinh ngạc."Xét thấy, trò chưa được sự đồng ý đã dùng tên thánh của ta cho con trò sử dụng, ta nghĩ ta cần quan tâm tên của mình bị một người như thế nào sử dụng." Chết tiệt, sao vẫn giống châm chọc vậy hả?

Đáy lòng bỗng nhiên bùng lên một cổ lửa giận, tay phải giấu trong ống tay áo của Harry nắm chặt thành đấm, đau đớn do móng tay đâm rách lòng bàn tay giúp cậu vất vả khắc chế nuốt lời sắp ra khỏi miệng xuống. "Thằng bé, là một Slytherin đạt tiêu chuẩn." nếu không sẽ không trở thành mục tiêu thứ nhất bị tấn công.

"Đối với điều này ta duy trì sự hoài nghi của mình, xét thấy nhóc con đó có ba mẹ là Gryffindor thuần khiết." Miệng nhanh hơn não, Snape nhìn đến Potter bỗng nhiên run lông mày, lần đầu tiên nghi ngờ có phải mình chỉ biết mỗi cách nói chuyện này hay không. "Con gái của trò, Merlin nói con bé có..."

"Đủ rồi!" Cuối cùng không thể kiềm chế được nữa, Harry bỗng nhiên ngẩng đầu căm tức nhìn Snape, trong ánh mắt xanh biếc cháy lên ngọn lửa giận dữ và điên cuồng."Vĩnh viễn, đừng nhắc tới con tôi, một chữ cũng không được!"

Snape không phản ứng kịp nữa, hoàn toàn không ngờ tới Potter sẽ kịch liệt như vậy, kinh ngạc nhìn Potter giận dữ xoay người, biến mất khỏi tầm mắt của mình. Trong ánh mắt đen hiện lên vẻ hoài nghi, Snape phát hiện điều Merlin nói cho y có lẽ cũng không phải toàn bộ. Bộ dạng ban nãy của Potter, giống như bị người vạch trần vết sẹo ẩn sâu nhất, trong cặp mắt kia ngoại trừ tức giận ra, còn có tuyệt vọng y chưa từng thấy trên người Potter. Hơi híp mắt, Snape cho rằng nguyên nhân khiến Potter phát sinh biến đổi lớn, có thể chính là do những thứ Merlin không nói cho chính mình.

←Chương trước: Quyển 01 Chương 13←

→Chương sau: Quyển 01 Chương 15→

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play