Mễ Mễ thưởng thức xong tinh thần cũng tốt hơn nhiều.

“Đúng là thoải mái thật.”

Bắt đầu ngày làm việc của mình, từng bệnh nhân đến xin tư vấn tâm lý, từ khi khoa này xuất hiện càng nhiều người tìm đến hơn. Y tá La mệt mỏi dựa vào thành tủ lạnh, trên tay cầm cốc cà phê than thở.

“Đúng là áp bức chết con người ta mà, ngày nào cũng làm mười mấy tiếng cô thấy đúng không Mễ Mễ.”

Mễ Mễ ngẩn người ra suy nghĩ gì đó bị đánh thức bởi tiếng gọi của y tá.

“À cô nói đúng đấy.”

Y tá La lo lắng vội vàng đặt cốc cà phê trên tay xuống.

“Hôm nay nhiều bệnh nhân quá cô có trụ được nữa không.”

Mễ Mễ lắc đầu.

“Tôi không sao đâu…Lát thay ca tôi mời cô một bữa.”

Tiểu Mễ hẹn xong, cô đi về phòng làm việc, một bệnh nhân nam bước vào, ánh mắt trầm trồ của các bệnh nhân đang chờ bên ngoài.

“Cậu này trẻ vầy mà cũng mắc bệnh tâm lý đấy hả.”

Một cụ bà ngơ ngác.

“Đúng vậy…bọn trẻ này nay thua chúng ta thật đấy.”

Y tá gọi bệnh nhân tiếp theo mau vào bên trong, Mễ Mễ nhìn hồ sơ giật mình vội ngẩng đầu lên nhìn.

“Cố Ngụy Thành.”

Anh cười tươi.

“Anh tưởng em không biết anh chứ.”

Cô nhìn một lượt, cơ thể khỏe mạnh, trạng thái bình thường.

“Anh có đi nhầm khoa không…khoa ngoại ở tầng 4.”

Ngụy Thành cười nhẹ, ánh mắt dịu hiền nhẹ nhàng đưa đầu qua.

“Anh không đi nhầm. Chúng ta có thể bắt đầu khám bệnh được rồi.”

Mễ Mễ vẻ mặt khó xử, cô chưa nghĩ đến tình huống này sẽ xảy ra. Hai người ngồi đối diện nhau, Mễ Mễ hỏi những câu chuyên khoa, Ngụy Thành bình tĩnh trả lời, càng nghe cô càng nhận định anh đến đây đá phá cô.

“Thưa anh…tình trạng anh khá ổn anh có thể ra ngoài.”

Ngụy Thành bĩu môi.

“Bác sĩ Lê khám thế nhỡ tôi tái bệnh thì sao.”

Mễ Mễ sững người từ khi nào một tên ít nói, lạnh lùng lại có thể tỏ vẻ như vậy.

“Anh có thể tìm y tá La giúp đỡ. Xin mời bệnh nhân tiếp theo.”

Ngụy Thành cười nhẹ đứng dậy tiến lại gần áp mặt vào cô, ánh mắt long lanh nhìn Mễ Mễ. Tai cô bỗng đỏ lên, tim đập nhanh.

“Anh sẽ chờ em tan làm.”

Nói xong anh bá đạo rời đi, bệnh nhân tiếp theo bước vào, Mễ Mễ vẫn chưa lấy được bình tĩnh, vẻ mặt khó tin bản thân vừa gặp một người gì thế.

Đến bệnh nhân cuối cùng của ca hai, y tá La thở phào chạy vào trong.

“Bác sĩ Lê chúng ta tan ca rồi.”

Mễ Mễ cười nhẹ xu dọn đồ đạc rời đi cùng La La. Đi xuống sảnh, hai người đang vui vẻ nói chuyện về buổi làm việc hôm nay. Mễ Mễ bỗng khựng lại, ánh mắt nhìn về phía trước, bóng người quen thuộc đang dựa vào cửa xe ô tô, vẻ mặt chăm chú đợi chờ. La La nhìn người trước mặt rất quen, suy nghĩ một lát rồi nói:

“Hình như là bệnh nhân gây sự chú ý vào lúc chiều.”

Ngụy Thành ngẩng mặt lên nhìn thấy Mễ Mễ cách đấy không xa, ánh mắt sáng bừng lên gấp gáp chạy lại, vẻ mặt như tỏa sáng, nở một nụ cười thật tươi nhìn Mễ Mễ.

“Chúng ta đi ăn thôi.”

La La nhìn sắc mặt ngượng ngùng của Mễ Mễ hiểu ra.

“Xin lỗi…Cô ấy có hẹn với tôi trước rồi phiền anh đi đợi dịp khác.”

Ngụy Thành không gần ngại mà tỏ ý mời cả La La đi cùng. Cô ấy giật mình đầu óc quay cuồng.

“Anh ta bị sao thế.”

Mễ Mễ nhìn vào đồng hồ bất lực kéo tay La La đi cùng.

“Mở cửa.”

Nghe thấy câu nói đó Ngụy Thành cười tươi nhanh chóng mở cho Mễ Mễ. Hai cô gái ngồi trong ghế sau, La La cảm giác ngột ngạt, Ngụy Thành mở bài hát lên, cô ấy tròn mắt nhìn Mễ Mễ.

“Đây chẳng phải là bài mà bác sĩ Lê thích sao.”

Nhìn bức ảnh ở trên xe, y tá La thầm hiểu, nhưng vẻ mặt bác sĩ Lê có vẻ không tự nhiên. Đến nhà hàng quen thuộc, Mễ Mễ đi vào trong Yên Á vui vẻ đón tiếp.

“Đến rồi à.”

Đằng sau Ngụy Thành cũng bước vào, đàn anh khựng lại vài giây.

“Xem ra hôm nay được đón hai vị khách quý rồi.”

Y tá tròn mắt nhìn không gian xung quanh, vừa là tiệm hoa còn là tiệm ăn nữa. La La cúi đầu chào chủ quán, Mễ Mễ chỉ tay vào chiếc ghế ở giữa, y tá La ngại ngùng.

“Ôi trời mình làm cây cột đèn đúng nghĩa rồi.”

La La cười ngượng rồi ngồi vào giữa, từng món được mang lên, mùi vị khá ngon bầu không khí cũng đẹp nhưng có cảm giác như ai đó đang chửi mình vậy. Y tá La nhìn vào đồng hồ liên tục, ai đó hãy cứu con giữa hai người này đi.

Tiếng chuông điện thoại reo lên, y tá La mừng thầm, trời cũng giúp con rồi.

“Alo ạ…À vâng vâng giờ tôi đến ngay.”

La La tội lỗi quay sang nhìn Mễ Mễ.

“Bác sĩ Lê thông cảm nhá gia đình xảy ra chút việc.”

Y tá La rời đi, Ngụy Thành cũng vui theo, mất đi một người kì đà mình. Anh ngồi gần vào Mễ Mễ hơn, cô cảnh giác quay sang nhìn anh.

“Giám đốc Cố có vẻ thích tiếp cận con gái nhà lành nhỉ.”

Yên Á ngồi pha chế nước bỗng bật cười, mặt Ngụy Thành cứng lại, câu nói bất ngờ khiến anh không biết trả lời làm sao.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play