CHUYỂN NGỮ: TRẦM YÊN

……………………………………………

“Nước bọt của loại người ếch xanh này có tính ăn mòn. Tính ăn mòn của axit dạ dày có thể so với cường toan*.”

*Cường toan: Hỗn hợp dung dịch HNO3 đậm đặc và HCl đậm đặc, tối ưu với tỉ lệ mol 1:3, có khả năng hòa tan vàng và bạch kim.

“Phản ứng rõ rệt với máu thịt nhân loại, phù hợp với quy luật biến dị của ca bệnh ô nhiễm.”

“Da mềm dẻo, không thấm nước. Nhược điểm ở bụng.”

“Phần lớn cơ thể là các sợi cơ co nhanh, bước đầu phỏng đoán sức bật mạnh, sức chịu đựng kém.”

Lục Ngôn viết các số liệu liên quan lên sổ ghi chép công việc của mình.

Trải qua hai ngày bình phục, vết thương trên người anh đã không còn ảnh hưởng tới hành động.

Trong nhà bác sĩ cái gì cũng có, bởi vậy tìm ra một bộ dao phẫu thuật dường như cũng không phải việc gì kỳ lạ.

Loại Vật Ô Nhiễm cấp thấp này về cơ bản đã mất đi đặc trưng của nhân loại, đồng thời mất hết tất cả lý trí, chỉ giữ lại duy nhất khát vọng với ăn uống, đã không còn là con người. Huống hồ đối phương lại muốn giết mình nữa.

Bởi vậy, dù rằng vẫn còn giữ lại sự tôn kính với ‘Giáo viên đại thể’*(cách gọi tôn trọng với những người quyên tặng xác của mình nhằm phục vụ nghiên cứu), nhưng Lục Ngôn ra tay lại không nể tình chút nào.

Anh ném thịt ếch xanh vào máy xay thịt xay nát. Lúc đổ xuống cống thoát nước, tiếng hệ thống lộ rõ vẻ tiếc nuối: [ Thịt của loại ếch xanh này… thật sự khá ngon đấy. ]

Lục Ngôn: “Ta cảm thấy ít nhất thì con người không thể, không nên.”

[ … Được thôi. ]

Xử lý xong thi thể mất nguyên ngày. Đã 30 tiếng đồng hồ Lục Ngôn chưa chợp mắt, vừa ngả đầu xuống gối lập tức ngủ luôn. Thế nhưng anh vẫn bị tiếng gõ cửa lúc 10 giờ sáng đánh thức.

Giấc ngủ của anh luôn không sâu, hết cách rồi.

Anh trai quản lý bất động sản gọi to ngoài cửa: “Ngài Lục ơi, ngài dậy chưa ạ?”

Quản lý bất động sản tên Thẩm Khinh Dương, đã công tác ở đây hai năm.

Trước đó khóa cửa bị ăn mòn rụng. Vì là tình huống đặc biệt nên Lục Ngôn không tìm được người thay khóa, đành phải tự mình đổi cái mới.

Khóa điện tử, mở bằng vân tay, không có ổ khóa.

Anh mở mắt mèo theo dõi, hỏi qua loa: “Sao vậy?”

“Ngài biết hộ gia đình đối diện chuyển đi đâu không?” Thẩm Khinh Dương dò hỏi, ánh mắt hơi đờ đẫn. Y cầm một chai nước trong tay, cách nửa phút phải uống một ngụm: “Hai ngày nay cậu ấy không lấy nước. Chúng tôi kiểm tra camera cũng không tìm thấy người, hơi tò mò.”

Lục Ngôn bình tĩnh trả lời: “Tôi không biết.”

“Vâng. Nếu có tin gì thì ngài có thể liên hệ với tôi ở nhóm bất động sản. Tôi đi đưa nước cho nhà tiếp theo đây.”

Không biết Thẩm Khinh Dương có tự chú ý được hay không. Y đang nhảy từng bước nhỏ rời đi

Nếu là trẻ con, đi như vậy có vẻ khá là đáng yêu.

Lục Ngôn im lặng một lát, xem ra số lượng người cảm nhiễm trong thành phố này cao hơn anh tưởng tượng nhiều.

Hệ thống cũng cực kỳ thổn thức: [ Tốc độ tiến hóa nhanh hơn, bình thường từ giai đoạn 1 đến giai đoạn 3 cần ít nhất một tháng cơ. Cứ đà này thì thành phố K sẽ trở nên mất kiểm soát nhanh thôi. ]

Lục Ngôn chần chừ một lát, mới hỏi: “Không phải có Trung tâm Phòng chống Bệnh Ô nhiễm sao?”

[ Số lượng Thiên Khải Giả vốn đã không theo kịp Vật Ô Nhiễm, hiện giờ ngay cả tốc độ thăng cấp cũng không theo kịp. Khắp các nơi trên thế giới đều đang nổi lửa, nhưng lại chỉ có một chai nước, cứu kiểu gì đây? ]

Lục Ngôn cảm thấy nó nói có lý.

Lục Ngôn đợi một lúc mới mang nước và đồ ăn bên ngoài vào trong nhà, mở TV như thường lệ.

Mặc dù anh tích trữ rất nhiều vật tư, song phần lớn đều là thực phẩm và đồ ăn nhanh, vẫn cần người khác đưa nguyên liệu nấu ăn tươi mới tới.

Lúc này đài truyền hình đang phát chương trình tin tức, đây cũng là chương trình duy nhất cư dân thành phố K có thể xem được bây giờ. Nhân lực của đài truyền hình thiếu thốn trầm trọng, hiện tại chỉ có tín hiệu vào 10 giờ, 14 giờ và 20 giờ mỗi ngày. Phát suốt một tiếng.

Không còn cảnh thái bình giả tạo. Trên màn ảnh, nữ MC trịnh trọng giới thiệu về bệnh ô nhiễm.

Có vẻ đây cũng là lần đầu tiên MC thấy những tư liệu này, giọng đọc khẽ run lên:

“Đây là khảo nghiệm nghiêm trọng nhất mà nhân loại gặp phải kể từ khi bước vào thế kỷ mới đến nay.”

“Hiện tại thành phố K đã tuyên bố mức ô nhiễm báo động vàng.”

“Phương thức truyền nhiễm của loại bệnh này là trứng cá ký sinh. Bộ phận bị ký sinh có khả năng lây bệnh. Trứng cá ký sinh tồn tại nhiều trong nước máy, mong người dân thành phố chú ý uống nước an toàn.”

“Căn cứ vào tin tức tình báo, người bị ký sinh biến dị chia thành ba giai đoạn. Giai đoạn thứ nhất, đặc trưng là… Chu kỳ biến dị từ 7 đến 50 ngày. Vật Ô Nhiễm thành hình cuối cùng gồm ba loại: Ếch người, cá người, tảo người; mức độ nguy hiểm tăng dần theo thứ tự. Người biến dị có tính công kích mạnh, đã không còn là nhân loại. Nếu gặp phải người biến dị, xin hãy lập tức tìm những vật có tính che chắn để tránh né. Nếu phát hiện trong nhà có người bắt đầu biến dị, xin hãy lập tức báo cảnh sát.”

“Dẫu cho kẻ địch vô cùng mạnh, chúng ta cũng không được từ bỏ hy vọng. Các bộ ngành liên quan của thành phố K chưa bao giờ từ bỏ việc cứu trợ người dân bình thường.”

“Ngoài ra, nếu gặp người bị ô nhiễm nhưng không có biểu hiện biến dị, hãy gọi điện cho trung tâm phòng chống. Tại thời khắc sống chết nguy cấp này, chúng ta cần lực lượng của từng cá nhân!”

……

……

Cùng với các bức ảnh đánh số lần lượt được phát trên TV, tấm màn che chắn cuối cùng của bệnh ô nhiễm đã bị kéo xuống, sự sợ hãi và lo lắng bao trùm trong lòng từng người.

Có không ít người thông qua tin tức trên TV hiểu được tính nghiêm trọng của vấn đề, chủ động hoặc bị động đến cơ sở thu dung trước.

Còn có người dân bởi vậy mà lựa chọn trốn chạy suốt đêm. Tiếng súng vẫn vang không ngừng tới bình minh. Khi trật tự xã hội còn chưa đến mức rối tung, lực lượng vũ trang vẫn rất hữu ích.

Ngày phong tỏa thứ 15, lần đầu tiên có người tới được thành phố bên cạnh.

Đây là một tài xế taxi, dựa vào ưu thế quen thuộc đường xá trong thành phố mà cắt đuôi được truy lùng phía sau. Ông ta chạy xe trên đường cao tốc ra khỏi thành phố, trên mặt phủ kín cảm giác may mắn vì sống sót sau tai nạn.

Đường xá vắng tanh, tiêu điều hơn bất cứ lúc nào. Tài xế lái xe vào một con đường nhỏ. Mặc dù địa hình ở đó hơi hiểm trở nhưng không cần băng qua trạm thu phía cũng có thể lên cao tốc, đi tới thành phố khác…

Băng qua Trà Mã Cổ Đạo chính là thành phố M ngay cạnh.

Mắt thấy thắng lợi đã ở ngay phía trước, nụ cười của tài xế đọng lại trên khóe môi.

Bên cạnh thành phố K, một bức tường cao mấy mét không biết đã được dựng lên từ khi nào.

Mặt tường mênh mông vô bờ, bóng loáng lạ thường, tựa như một chiếc lồng giam lớn.

Tổng bộ quả thực đã điều Thiên Khải Giả tới tiếp viện.

Bạch Thu Thực, đội trưởng đội 1 kiêm tổ trưởng tổ 2 bộ Hành Động Đặc Biệt,【 Thiên phú – Thành Lũy 】, giá trị ngưỡng linh lực 8700.

Anh ta ngồi trên tường thành cao ngất nghe Lâm Tư Nam báo cáo, lông mày nhíu lại thể hiện rõ sự thiếu kiên nhẫn.

“Đời này không thể đánh nhau được. Nếu không phải sợ chết thì tôi cũng chẳng thức tỉnh loại thiên phú này. Huống hồ sức bền cơ thể của tôi không cao, tôi đâu phải loại hệ Chiến Đấu chó điên kia… Cái gì? Tôi không mắng ai đó. Bức tường đất này tôi chỉ giữ vững nổi cùng lắm một tuần thôi. Trong một tuần phải kiểm soát xong toàn bộ ô nhiễm trong thành phố, nếu không tổng bộ sẽ suy tính đến phương án sử dụng vũ khí nóng xử lý. Chính là cái loại mà ‘piu’ một phát nổ ra khói hình nấm đấy. Biết chưa?”

*

Ngày phong tỏa thứ 16.

Trên mặt Thẩm Khinh Dương đã xuất hiện đặc trưng biến dị rõ ràng. Đôi mắt y lồi ra.

Lục Ngôn từng giải phẫu Chu Khải Văn, bộ não của đối phương héo rút lại, chỉ to bằng quả hạch đào, toàn bộ các đường rãnh trên bề mặt đã biến mất, không khác gì một miếng gan ngỗng mịn. Hiển nhiên bộ não biến dị này đã khiến Vật Ô Nhiễm đánh mất lý trí của nhân loại.

Và đây cũng là nguyên nhân vì sao Vật Ô Nhiễm bị đập nát óc vẫn còn khả năng hành động. Cười chết, vốn đã sống chẳng cần não mà.

Thẩm Khinh Dương dừng lại trước cửa nhà Lục Ngôn.

Y nhấn chuông cửa, hỏi: “Ngài Lục ơi, ngài có ở nhà không?”

Một lát sau, giọng nói không chân thật của Lục Ngôn vang ra từ loa: “Có.”

“Ngài ở nhà thì tốt rồi. Đây là lần cuối cùng tôi tới đưa nước. Nhân viên kiểm tra ở Trung tâm Ô nhiễm nói tôi sắp sang giai đoạn 2 biến dị. Dù rằng tôi không biết rốt cuộc mình đã bị biến dị ở đâu, nhưng tôi nhận ra mọi người đã bắt đầu rất sợ tôi.” Thẩm Khinh Dương nói chầm chậm: “Hiện giờ đang thiếu người làm việc, nếu không phải mãi không có người tới thay thì tôi đã sớm tới cơ sở thu dung rồi… Ngài biết cơ sở thu dung không? Đó chính là nơi người biến dị tập trung điều trị.”

“Bọn họ gọi đấy là trại tập trung của thế kỷ 22. Không người biến dị nào bị đưa tới đó có thể sống sót ra ngoài, nhưng đây cũng là chuyện bất đắc dĩ. Tôi xem tin tức, những người biến dị đánh mất lý trí đó chỉ còn lại bản năng ăn uống. Có câu ‘Người được cấu thành từ ký ức’, khi ấy tôi đã chẳng còn là ‘tôi’ nữa rồi. Vậy nên tôi cảm thấy thân thể này chết tại cơ sở thu dung cũng không vấn đề gì.”

“Mặc dù tôi chưa nhìn ra mình biến dị, song không phải không xuất hiện sự thay đổi. Bác sĩ Lục, tôi muốn nhắc nhở anh rằng… mùi hương trên người anh không giống người bình thường lắm, rất thơm. Anh nhất định phải chú ý an toàn. Tuy hiện tại phân khu đã bắt đầu tiến hành kiểm tra đo lường nhưng bên ngoài đang rất loạn, tốt nhất anh đừng ra khỏi cửa. Đoạn video theo dõi tối đó tôi đã xóa giúp anh, anh không sao thì tốt rồi.”

Giống như bàn giao chuyện hậu sự, Thẩm Khinh Dương nói liên miên rất nhiều lời:

“Còn nữa, cảm ơn anh. Bác sĩ Lục.”

Thẩm Khinh Dương xuất thân từ nông thôn, năm cấp hai bỏ học, đi bốc xếp gạch tại công trường, không may ngã gãy một chân. Ca phẫu thuật đó do Lục Ngôn phụ trách.

Người được cứu, lại què một chân, không còn cách nào tiếp tục làm công việc cũ. Đúng lúc Lục Ngôn thấy thông báo tuyển dụng dưới nhà nên đã giới thiệu cho y.

Bụng Thẩm Khinh Dương bỗng kêu ‘rột rột’ vài tiếng. Đói.

Y vẫn ăn cơm như thường, có điều đồ ăn không bao giờ cho y cảm giác chắc bụng được nữa.

Sáng hôm nay tỉnh dậy, bởi vì đói khát, thậm chí y còn lén cắt một miếng thịt trên người mình, bất ngờ là lại không đau lắm.

Thẩm Khinh Dương nhìn cửa lớn nhà Lục Ngôn lần cuối, rồi quay người rời đi.

Y sẽ tới cơ sở thu dung dưới sự giám sát của nhân viên công tác tại Trung tâm Phòng chống Bệnh Ô nhiễm.

Trong tiểu khu này có tổng cộng 7 người tới cơ sở thu dung.

Người bị ô nhiễm ở thành phố K nhiều hơn so với tưởng tượng, vì vậy giường ngủ ở đây có vẻ hơi thiếu thốn.

Phòng đơn cơ sở thu dung cung cấp cho mọi người thường được sửa sang qua loa, nhỏ hẹp lạ thường, giữa các phòng chỉ ngăn cách bằng một tấm sắt, giống như một toa xe lửa giường nằm.

Ở nơi này tất nhiên không thể cách âm. Tiếng người phòng đối diện gặm táo vang lên rõ ràng.

Cũng may Thẩm Khinh Dương khổ quen rồi, không cảm thấy quá sa sút, chỉ hơi lo lắng cho bác sĩ Lục còn ở tiểu khu, vì vậy đêm đầu tiên mất ngủ.

*

Tại thành phố W giáp thành phố K.

Một người mặc áo đen đứng ở vùng ngoại thành, nhìn tường đất xa xa bao bọc ngoài thành phố K.

Mặt tường kia không chỉ ngăn trên mặt đất mà còn đâm sâu xuống dưới, chặn đứng cả con sông.

Thuốc đặc hiệu giết chết trứng cá đã được đổ vào trong nước. Khoảng 2 ngày sau có thể độc chết sạch sẽ Vật Ô Nhiễm trong sông.

Người áo đen không rõ là nam hay nữ, cả cơ thể bị che đậy kín mít.

“Cơ sở thu dung quả là nơi nở trứng tốt nhất. Chỉ khi cắn nuốt mới có thể tiến hóa tốt hơn. Đôi khi tôi thật sự rất cảm kích phần tươi sáng này trong thiên tính của nhân loại. Ít nhất bọn họ còn xây nên được một cái cơ sở thu dung, không phải sao?”

Người áo đen đứng tại chỗ không nhúc nhích, bên cạnh cũng không có ai khác.

Khiến người ta kinh ngạc chính là âm thanh nói chuyện này thế mà lại vang lên từ gáy gã.

“Không biết trứng cá vua kia sẽ rơi vào tay người may mắn nào… Vì lần nở trứng này mà tôi đã phải tập trung làm thành phố H loạn hết lên trước, tổng bộ không lo xuể, dĩ nhiên không thừa hơi đâu quan tâm tới nơi này.”

“Đúng vậy. Tôi biết con của anh còn ở thành phố K. Có điều việc này cũng đâu quan trọng, không phải sao? Và đừng nói với tôi rằng anh vẫn còn cảm xúc tình thương của cha đấy nhé.”

“Quá trình này tất nhiên sẽ hy sinh rất nhiều, nhưng tất cả mọi hy sinh đều vì sự giáng xuống của Thần vĩ đại.”

Gió thổi qua, đúng lúc xốc lên chiếc mũ của người áo đen.

Mặt trước của gã chỉ có duy nhất một con mắt, không có miệng, trong mắt lấp kín tơ máu. Đằng sau là một khuôn mặt người đang không ngừng biến hóa, khi nam khi nữ.

“Thành phố K mới chỉ là nơi bắt đầu thôi. Sớm hay muộn cũng có một ngày khắp thế giới này sẽ trải rộng di tích của Thần!” Khuôn mặt người kia tràn ngập cuồng nhiệt, ngay sau đó liền bình tĩnh trở lại: “Mà chúng ta… Chính là Chúa sáng thế, sáng tạo ra Thần.”

……………………………………………

Tác giả có lời muốn nói:

【 Tư liệu có thể mở khóa 】

Giả thuyết Thiên Khải Giả (Dị Năng Giả):

1. Dựa theo thiên phú, chia thành: hệ Chiến Đấu, hệ Phụ trợ, hệ Đặc Thù.

2. Thiên phú có sự phân chia mạnh yếu.

3. Giá trị ngưỡng linh lực: Càng cao càng mạnh.

4. Thiên Khải Giả có thể thức tỉnh nhiều dị năng.

5. Trên người rất nhiều Thiên Khải Giả tồn tại hiện tượng bệnh biến (khác người).

___

Giả thuyết Vật Ô Nhiễm (chủng bệnh biến tiến hóa):

1. Vật Ô Nhiễm cũng có thiên phú. Ở cùng bảng tuần hoàn thiên phú.

2. Phán đoán độ mạnh của Vật Ô Nhiễm dựa vào giá trị ô nhiễm. Có dụng cụ kiểm tra đo lường chuyên dụng, trước mắt hạn mức cao nhất tạm ở 10.000. Dưới tình huống giá trị ô nhiễm ngang với giá trị ngưỡng linh lực, Vật Ô Nhiễm mạnh hơn.

3. Bị ô nhiễm có 3 kết quả:
A. Tử vong.
B. Sau khi biến dị trở thành Vật Ô Nhiễm
C. Trở thành Thiên Khải Giả

4. Vật Ô Nhiễm cấp thấp chỉ còn bản năng ăn uống, Vật Ô Nhiễm cấp cao (thể tiến hóa hoàn mỹ) có trí tuệ.

5. Người bình thường tiếp xúc với Vật Ô Nhiễm sẽ làm độ bệnh biến tăng lên. Nhưng Thiên Khải Giả có năng lực đề kháng nhất định.

Cuối cùng: Lưu hòm bản thảo, nguy hiểm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play