Thanh Sơn rón rén bước vào trong động, một luồng hơi lạnh xộc vào thân thể trần truồng làm hắn cảm giác một cái lạnh thấu vào tận trong xương, bước đi vài bước cảm thấy an toàn hắn mới dám để ý xung quanh.
Cửa động cao khoảng ba mét, hình tròn nắp động cũng hình tròn vì vậy mà khi Thanh Sơn nhấn nút mở cửa thì viên đá làm cửa xoay một góc chín mươi độ để người đi lại, nhìn vào cánh cửa Thanh Sơn nhận thấy đây à kiệt tác do bàn tay con người tạo ra, chứ không phải là tự nhiên nó đã có như thế.
- Tay nghề của người này thật tuyệt hảo, không hiểu sao thế giới lại sản sinh ra những con người tài hoa như vậy
Thanh Sơn tấm tắc khen ngợi
Nói rồi hắn lại mò mẫm đi vào bên trong, động khẩu khá rộng rãi thoải mái di chuyển đi lại, và sinh hoạt ở bên trong này thoải mái.
vào trong động Thanh Sơn mới thấy nó hoàn toàn không thiếu ánh sáng như hắn nghĩ, mà hắn nghĩ như vậy là bởi ban đêm ánh trăng không chiếu vào được trong động. vào đây hắn mới thấy có một lỗ hổng được xuyên từ đỉnh của hang động ra bên ngoài. bây giờ ánh mặt trời đã chiếu sáng cả hang động, roi rõ cảnh vật bên trong.
bên trong cây cỏ mọc khá nhiều, những cây có xu hướng mọc ở những nơi ẩm thấp khá dày, các loại cây dây leo, dương xỉ và rêu mọc đầy trên vách đá.
ở giữa hang động có một cái bàn bằng đá, được đẽo gọt một cách tinh xảo, ngoài chiếc bàn còn có thêm bốn chiếc ghế xung quanh, hai bên cạnh bàn được chạm trổ bằng các hình rồng nổi, cả bộ bàn ghế đều in hằn của dấu vết của thời gian, bởi đã có một lớp bui khá dày trên mặt bàn và ghế. xung quanh một vài vật dụng đơn sơ, mà tất cả đều đã rất cũ kỹ, chứng tỏ đã rất lâu rồi không có người sửa sang chăm sóc, nó trở nên hoang phế theo thời gian.
Thanh sơn nhìn ngó xung quanh rồi bất chợt trong lòng dâng lên một nét bị thống, một cảm giác buồn khó tả dường như hắn cũng đồng cảm với chủ nhân của nơi đây.
Không biết người đã rời đi, hay đã chết ở nơi đây.
nhưng hắn nhìn xung quanh cũng chẳng có vật gì hay dấu vết nào của chủ nhân của hang động. Sau khi quan sát một lúc hắn bước đến bên một tiểu cảnh ngắm nhìn, nhìn một lúc hắn phát hiện dòng nước vẫn luôn lưu chuyển ở trong đó, mà nó chuyển động một cạch tự nhiên chứ không phải là sự cải tạo của con người, có chăng ở đây con người chỉ tạo hình cho tiểu cảnh mà thôi.
ở trên tiểu cảnh có hình một con hạc đang đứng co một chân, còn một chân ngập sâu trong đá, con hạc được làm bằng đá, rất tinh xảo trông nó rất mỏng manh, nhưng càng nhìn vào con hạc Thanh Sơn cảm thấy không đúng lắm, nhưng không đúng ở điểm nào thì hắn không xác định được.
Thanh sơn chăm chú nhìn vào con hạc khoảng ba mươi phút, lúc này tay hăn như thuận theo tự nhiên vậy, hắn dơ tay ra nắm vào con hạc lúc lắc nhưng không có chuyện gì xảy ra, trông con hạc mỏng manh là vậy nhưng Thanh Sơn dùng lực lắc mấy cái mà nó cũng không có vẫn đề gì, nó vô cùng rắn chắc, Thanh Sơn bỏ tay ra rồi lại tiếp tục nhìn, lúc hắn dùng lực lắc con hạc một lúc thì mụi bẩn trên chân được cắm vào đá của con hạc đã được làm sach một ít, lúc này Thanh Sơn phát hiện sự không đúng của con hạc.
Vốn dĩ cái chân của con hạc khi đã hết bui thì hiện ra là chân đang đúng ngược hướng so với thân thể của nó, mà sự không đúng này chỉ khi bui bẩn được thổi bay mới thấy rõ được, Thanh Sơn thấy vậy trong lòng nổi lên nghi ngờ, hắn nắm vào thân của con hạc sau đó dùng sức rồi vặn một cái.
con hạc vẫn không hề nhúc nhích, Thanh Sơn thử đi thử lại mấy lần nhưng mà vẫn không có kết quả gì. Thanh sơn bây giờ đã hơi bực tức, nhưng vẫn cố kiên nhẫn quan sát. sau một lúc hắn bỗng cất tiếng hưng phấn.
- A đây rồi, cuối cùng cũng tìm được.
Nói xong hắn thò tay xuống, dùng ngón tay trỏ ấn mạnh vào một cái nút trên ngực con hạc, sáu đó dùng lức toàn bộ bàn tay nắm lấy con hạc xoay mạnh một cái, điều kỳ diệu xảy ra la con hạc trở mình quay một trăm tám mươi độ hướng mỏ về hồ nước.
Sau khi quay xong môt tiếng két két vang lên, một cánh cửa nữa ở trong động đang từ từ mở ra, cánh cửa cao hai thước rộng một thước bằng đá cẩm thạch cứng rắn. lúc cánh cửa mở ra hết thì một luồng hơi lạnh ào ào tuôn ra, còn cánh cửa ngoài động cũng ầm ầm đóng lại.
Luồng hơi lạnh bây giờ vô cùng mãnh liệt, Thanh Sơn lúc này vận chuyển cửu dương hỗn nguyên thần công để chống lại luồng hơi lạnh đang ào ào tuôn ra. chân khí vận chuyển chống lại hơi lạnh một lúc sau cơ thể dần ấm lên Thanh Sơn tự tin bước vào căn phòng nhỏ.
bên trong căn phòng có một cái giường nhỏ bằng màu trắng, mà hơi lạnh tuôn ra chính là từ chiếc giường đá nay, Thanh Sơn không thể tưởng tượng được là cái giường màu trắng này lại phát ra hơi lạnh mạnh đến như thế. quan sát chiếc giường một lúc Thanh Sơn lại phát hiện gần đó có một cái quan tài cũng làm bằng đá, và hơi lạnh phát ra từ chiếc quan tài này dường như còn mạnh hơn từ chiếc giường kia gấp nhiều lần. trước quan tài bằng đá màu trắng có một bàn thờ nhỏ trên đó để một cái lư hương bằng đá. hai bên là hai con bạch hạc, bên cạnh bàn thờ là một cái bàn nhỏ bằng đá sáng bóng, trên đó để một số vật dụng, cũng như sách vở. trong căn phòng không hề có bóng tối, bởi ánh sáng được phát ra từ những đồ dùng làm bằng đá này. sau đó Thanh Sơn bước đến gần quan tài phía trước bàn thờ là một tấm bia có khắc chữ, Thanh Sơn lẩm nhẩm đọc hàng chữ từng chữ một.
- Thiên Vương Kiếm chủ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT