Lưỡi đao như quỷ mị tiến sát Thanh Sơn mà chàng không hề phát giác được, trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc ấy bỗng nhiên một tiếng keng... ngân vang rất nhẹ, mũi đao đang tiến sát người Thanh Sơn bị đánh chệch khỏi quỹ đạo của nó, lưỡi đạo bị đánh lệch đi lúc này sượt qua nách trái của Thanh Sơn, bịch một tiếng tay cầm đao của tên cướp đập vào bên mạng sườn của Thanh Sơn, Thanh Sơn giật mình lộn về phía trước một vòng rồi quay người nhìn lại thấy cảnh tưởng chàng lạnh cả sống lưng, nếu vừa rồi lưỡi đao kia không lệch một tý mà đâm thẳng có thể cái mạng nhỏ của chàng đã không còn.

tên cướp không nghĩ răng thành công trong gang tấc lại để vuột mất, có kẻ nào đó âm thầm ra tay mà không có ai phát hiện được người đó, lúc này hắn cảnh giác hơn âm thầm đề phòng và quan sát xung quanh.

chính vì thế mà hắn không tập trung toàn bộ cho trận chiến, nên thế trận lúc này đã cân bằng hơn, nhưng Thanh Sơn vẫn ở thế yếu. Đánh nhau thêm một lúc dường như Thanh Sơn phát hiện điều gì đó, bây giờ hắn có thể cùng ba tên kia đánh ngang tay mà không còn chật vật như lúc trước.

hai tên cầm đao quét ngang một trên một dưới vô cùng hung mãnh còn cô gái áo xanh thì đâm một đao cực nhanh vào hậu tâm Thanh Sơn. Đúng là tam đường thọ địch, đao quang lấp lóa chói mắt nhưng Thanh Sơn không hề nao núng dùng thế đại bàng vồ thỏ, chàng nhún mạnh chân cả người quét ngang, tay phải thuận thế đánh vào cổ tay cô gái áo xanh, lợi dụng lúc cô ta đang bị đánh bật đao Thanh sơn bồi thêm một cước vào bả vai cô ta, làm cô ta chúi người xuống đất nhưng chưa ngã úp mặt bởi vì thanh đao trên tay đang chống đỡ thân thể của ả. hai tên còn lại giận tím người đồng loạt hét một tiếng rồi múa đao như gió rít gào chém về Thanh Sơn.

cảm thấy cuộc đấu có thể kết thúc nhanh chóng bởi Thanh Sơn thấy tên cầm đầu đang vân vê chiếc điện thoại, sợ hắn gọi lêm đồng bọn thì đám hành khách khó mà thoát thân được quyết định trong đầu thật nhanh. Thanh Sơn bắt đầu sử dụng ma ảnh chưởng kết hợp ma ảnh bộ pháp, bóng người như quỷ mỵ, quyền phong rít gào sau một lúc liên tiếp ba tiếng bịch..bịch...bịch vang lên, ba bóng người hai nam một nữ bay ra té sóng xoài trên mặt đất, miệng không ngừng thổ huyết, bộ dáng hết sức thê thảm, được thế Thanh Sơn phóng nhanh về phía tên cầm đầu, lúc này hắn đang dơ điện thoại lên tai định nói chuyện thì ầm vang một tiếng, một chưởng vỗ ra chưởng phong rít gào đánh vào trước ngực hắn, bị trúng chưởng điện thoại cầm trên tay hắn bay ra chỉ còn giọng nói vang lên bên trong

- alo... có chuyện gì vậy, sao không nói chuyện, mày bị làm âo thế ah

Thấy không có tiếng đáp lại hắn cũng không còn bận tâm nữa tắt điện thoại hưởng thụ sự sung sướng

còn bên này tên đầu gấu lúc này bị một chưởng vỗ bay nhưng hắn vẫn cố đứng lên gằn giọng

- Được lắm nhóc con, mày giỏi đấy nhưng không sao, hôm nay mày cũng không thể thoát được. Tao sẽ cho mày thấy....

Nói rồi hắn giật phăng chiếc áo đang mặc trên người, xuất hiện trước mắt mọi người là một thân hình trần ngập những hình xăm. Trước ngực và bụng đều xăm một con hổ màu đen, hai mắt dữ tợn, nhe nanh múa vuốt trong tư thế sẵn sàng nghiền nát bất kỳ một đối thủ nào, còn sau lưng xăm hình ảnh một gia đình, lít nha lít nhít những khuôn mặt, dường như đây là gia đình của hắn.

sau khi quát Thanh Sơn xong, hắn thi triển thế bạch hạc vồ mồi hai chân kiễng lên tất cả lực đạo tập trung ở mũi chân phi nhanh về phía Thanh Sơn, không hề tỏ ra yếu thế Thanh Sơn xuống tấn, hai chân vững chãi như núi, hai tay đưa ra thế xà hạc phân tranh, hai bên lao vào nhau chiến đấu kịch liệt.

còn bên này người đàn ông đội mũ lưỡi trai bít khẩu trang ra hiệu cho đám người chuồn ra xe, đám người lục tục lên xe để chuẩn bị chạy trốn.

Thấy thế cô gái Phan Như Nguyệt vội vang chặn đám người rồi cất lời trách móc.

- Sao mọi người không xuống giúp cậu ấy, nếu không có cậu ấy chúng ta có thoát được không? đang lúc cậu ấy cần giúp đỡ thì mọi người lại chạy trốn, cavs người có còn là con người nữa không?

Thấy cô gái nói thế một bà cô già chanh chua trách mắng.

- Cô còn trách ai được, nếu không vì cô thì chúng tôi có rơi vào hoàn cảnh này không, chúng tôi cũng sớm đã về nhà, khiong phải chịu cảnh suýt mất mạng như thế này.

một người phụ nữ ngồi cùng ghế giật giật áo của bà ta ra hiệu, thấy không được người đó nói nhỏ vào tai mụ ta

- Nói ít thôi, cô không thấy cô gái này quen ah, với cả cái tên của cô ta nữa, cô thấy thành phố chúng ta có họ gì to nhất. cô không sợ vạ miệng ah?

lú này bầ ta nhìn Phan Như Nguyệt một lúc rồi im lặng không nói gì nữa, dường như bà ta nhận ra điều gì đó

mọi người lên xe xong, xe không hề chuyển bánh, người đàn ông trung niên ngồi cạnh tài xế không hề tỏ ra lo lắng tí nào, hai mắt ông ta nhìn chăm chú trận chiến bên ngoài. lúc này ông ta bỗng nhiên cất lời.

- Nổ máy được rồi

Tài xế hơi ngạc nhiên nhưng vẫn làm theo. bên kia trận chiến cũng đã đến hồi kết Thanh Sơn lúc này đã hoàn toàn ở thế chủ động, chàng ta dùng tay phải luồn ra phía trươacs tên cầm đầu, tay trái vỗ chưởng vào gáy hăn, tên cầm đầu trứng chưởng chỗ hiểm ngã ra đất ngất đi. thấy đã giải quyết hết đám người Thanh Sơn cũng leo lên xe, và xe bắt đầu chuyển bánh ra khỏi khu resort.

lúc ngồi xuống ghế Phan Như Nguyệt tiến đến gần Thanh Sơn và bắt đầu làm quen với chàng....

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play