Một tia sáng từ bên trong bắn ra, lao thẳng về phía Thanh Sơn, khiến cho Thanh Sơn giật nảy mình liên tiếp lùi lại phía sau.
- Không biết đó là cái gì?
Thanh Sơn thấy trong đó có tự dưng bắn ra một tia sáng như vậy, Thanh Sơn hơi cảm thấy một tia nguy hiểm, nhưng mà không thể nhịn được sự tò mò, vậy nên Thanh Sơn quyết định tiếp tục tìm hiểu.
Thanh Sơn tiến lên phía trước cản thận nép người sang một bên, rồi dùng tay gạt những phiến lá ra, nhưng lần này không có chuyện gì xảy ra, thấy vậy Thanh Sơn mạnh dạn tiến lên phá hủy những cây phía ngoài.
Sau khi lớp cây cỏ bên ngoài được phá hủy hết, quang cảnh bên trong hiện ra rõ ràng, trong hốc đá là một bộ hài cốt với tư thế ngồi xếp bằng, với lớp quần áo bên ngoài đã mục rữa gần như không còn, làm lộ ra bên trong những cái xương trắng hếu, còn bên cạnh còn có viên ngọc màu trắng, mà tia sáng lúc nãy truyền ra đó chính là ánh sáng phát ra từ viên ngọc này, dường như viên ngọc không phải là một loại phàm phẩm, mặc dù không biết xuất xứ của nó là gì, nhưng theo Thanh Sơn âm thầm đánh giá có thể là một bảo vật, nhưng hắn cũng không vội nhặt viên ngọc lên, vì dù sao đây cũng là vật của người đã khuất, không phải của mình thì không nên lấy khi chưa được sự cho phép của chủ nhân.
Thấy một thi hài của người đã khuất, mà Thanh Sơn lại xuất hiện ở đây nên hắn quyết định sẽ an táng thi thể ở đây, dù sao cũng không thể để cho thi thể người đã mất nằm gió phơi sương như thế này được.
Chắp tay vái ba cái rồi lầm bầm lầu bầu khấn mấy tiếng trong miệng, tiếp đó Thanh Sơn dùng một tấm lá khô sạch sẽ rồi sắp xếp những mảnh xương lên đó theo thứ tự, lúc này viên ngọc như có linh tính, nó rơi xuống rồi lăn về phía Thanh Sơn, tiện tay nhặt viên ngọc lên, thanh sơn cảm thấy một luồng khí lưu lạnh lẽo đang dần tiến nhập cơ thể, giật mình Thanh Sơn lại ném viên ngọc xuống đất, không dám tự nhặt lên nữa, Thanh Sơn lại tiếp tục xếp những khúc xương, khi mảnh xương cuối cùng được xếp gọn thì phía hốc đá bỗng nhiên rơi ra một cái túi màu vàng, dù in hằn dấu vết thời gian, nhưng cái túi vẫn còn nguyên vẹn, dù cho những lớp quần áo trên thi thể đã mục rữa, nhưng cái túi vẫn không hề hẫn gì, thấy vậy thanh sơn cảm thấy hiếu kì, vội nhặt lên xem thử, hắn cảm nhận sự ấm áp truyền qua lòng bàn tay, khác hẳn với viên ngọc lúc nãy,
- Có lẽ đây là cái túi dùng đựng viên ngọc kia.
Nói xong Thanh Sơn muốn thử xem phán đoán của mình có đúng hay không, vậy nên Thanh Sơn nhặt viên ngọc cho vào trong túi vải màu vàng, viên ngọc rơi vào trong túi vải màu vàng thì có điều đặc biệt đã xảy ra, khi viên ngọc rơi vào trong túi thì bên trong những tia sáng liên tục phá ra bên trong như đang gào thét dãy dụa muốn ra khỏi cái túi.
Thanh Sơn cầm lấy cái túi sờ nắn phía ngoài cái túi, hắn cảm thấy viên ngọc này khác lạ, bởi vì nó không trơn nhẵn bóng loáng như những loại ngọc khác, bởi nó hơi sần sùi, lồi lõm.
Thanh Sơn cũng không mấy quan tâm tới viên ngọc, hắn chỉ hơi hiếu kỳ mà thôi, tiện tay cho luôn vào trong túi quần, Sau đó Thanh Sơn tìm được một vị trí đẹp nhất trong hang động rồi hắn đào một cái hố rồi chôn cất thi thể đàng hoàng.
Sau khi hoàn thành mọi công viêc bỗng nhìn lên trên hốc đá phía sau bỗng thấy mấy dòng chữ được khắc lên một cách nguệch ngoạc.
- Những năm nay ta vẫn luôn tìm cách khắc phục những nhược điểm của bộ Huyết Ma Công, giờ đây đã ta đã hoàn chỉnh gần như không còn nhược điểm, hơn ba mươi năm khổ sở nghiên cứu đến nay ta đã không còn nhiều thời gian, chỉ mong sao thế hệ sau của Tông phái có thể dễ dàng dựa theo tâm pháp mới để luyện thành thần công.
Bên dưới mấy dòng chữ có thêm một dòng ký tên.
- Tổ sư Đào Sư Tâm.
- Thì ra là người sáng lập Huyết Đao Môn. chỉ tiếc những tân tân khổ khổ nghiên cứu của vị tổ sư này chưa được công bố, thì thế hệ sau của ông ta đã nhuốm đầy máu tươi, nhuốm bao nhiêu tội ác.
Nghĩ đến cái gì Thánh Sơn lấy ra viên ngọc rồi sờ sờ vào đó như đang có suy nghĩ gì. sau khi nhìn ngõ xung quanh không có phát hiện gì đáng giá Thanh Sơn xoay người rời khỏi hang động.
Lúc này phía bên ngoài cổng của Huyết Đao Môn đã trở nên náo nhiệt, khí thế dương cung bạt kiếm.
- Bach My Mấy chục năm nay ông không còn quan tâm đến công việc của sư môn, hôm nay ông quay lại đây để làm gì nữa chứ.
Lúc này Một người trong đám Huyết Đao Môn cất giọng chất vấn, nhưng mà Bạch My vẫn không lên tiếng, bởi vì so với địa vị của ông ra thì những người ở đây chỉ là hậu bối, và bọn họ cũng chưa đủ tư cách để chất vấn ông ta.
Những người ở đây thấy thế thì tỏ ra vô cùng tức giận, nhưng cũng có một số người tỏ ra trầm mặc, và không cất lời,
Đang lúc không khí trở nên khó chịu thì Phó chưởng môn Trương Húc xuất hiện.
- Lão Bạch My, có việc? mời cứ nói, ông đã rời khỏi tông môn rồi, còn trở về làm gì?
Ánh mắt Bạch My trở nên sắc bén, và cô gái đứng bên cạnh cảm giác một sự nguy hiểm được phát ra từ Bạch My lão quái,
- Oh, làm sao, các người muốn ngăn cản ta, chẳng phải các người muốn ta đến đây hay sao? Chắc các người đã chuẩn bị kỹ càng rồi còn gì?
- Dù cho hôm nay là đầm rồng hang hổ ta cũng sẽ đến.