Nghe thấy thế, Bạch My lão quai không có phản ứng nào, mà chỉ nhìn đăm đăm ào trong bếp lửa, thỉnh thoảng tiện tay còn ném một vài mẩu củi vụn vào cho ánh lửa trong bếp luôn luôn được duy trì đều đều.
- So chiêu với tôi, ông nên biết rằng mặc dù tuổi tác chúng ta không cách nhau bao nhiêu, nhưng dù sao so về vai vế thì ông cũng xếp sau tôi một bậc, cho dù ông bây giờ là phó môn chủ, nhưng mà ông nên biết rằng sư phụ ông là Lý Thiên Đức cũng chỉ là sư huynh của tôi mà thôi, tại sao bề dưới lại dám can đảm khiêu chiến bề trên, chẳng lẽ luật lệ trong môn nay đã thay đổi rồi hay sao, vả lại bao nhiêu năm nay tôi không còn để ý những công việc của Huyết Đao Môn, vậy nên tôi dám chắc rằng hôm nay ông đến đây chắc hẳn là không phải để thử với tôi vài chiêu đấy chứ? còn nếu muốn thử tôi thì ông cũng nên gọi tôi một tiếng sư thúc, chứ không phải ông mang thái độ này đến đây gặp tôi như thế.
Đúng vậy, mặc dù Huyết Đao Môn bây giờ xưa đâu bằng nay, nhưng mà luật lệ của các bậc tiền nhân vân phải được tôn trọng, vả lại môn quy cũng vô cùng nghiêm ngặt, nếu như các bậc tiểu bối mang thái độ trịch thượng, dưới khinh nhờn trên không tôn trọng trưởng bối vậy thì tội sẽ vô cùng nặng, có thể khép vào tội phản bôi sư môn, nhẹ thì bị phế tu vi đuổi khỏi môn phái, còn nặng thì bị đưa ra sau núi, thả xuống đầm hoang cho cá sấu xẻ thịt.
Nhưng bởi Bạch My lão quái bỏ bê tông môn bao nhiêu năm nay, vậy nên hôm nay người này đến đây với thái độ kiêu ngạo và thiếu tôn trọng đối phương, nhưng mà ông ta không nghĩ Bạch My lão quái tính tình vốn gàn gàn dở dở nhưng mà lại cứng răn như vậy, thường ngày không để ý đến những việc xung quanh nhưng khi đụng chạm đến môn quy thì ông ta không nể nang gì cả, người đàn ông lúc này nhún nhường cười nhạt một tiếng ấp úng.
- Sư thúc hiểu nhầm, Trương Húc không có ý đó, chẳng qua là sau bao nhiêu năm sư thúc không quan tâm đến tông phái, bởi vậy mà Trương Húc cũng chỉ muốn được thỉnh giáo sư thúc một vài chiêu số mà thôi, nếu có gì không đúng mong sư thúc tha thứ.
- Ồ là như vậy sao, sao tôi cứ cảm thấy không đúng cho lắm, Trương Húc ông gia nhập môn giáo bao nhiêu lâu, chẳng lẽ giới quy của bổn môn ông còn không nắm được, bao nhiêu năm nay tôi không tham gia vào bổn môn không có nghĩa là tôi không biết những việc các ông đã làm trong bao nhiêu năm nay. đừng tưởng rằng chỉ chút trò vặt vãnh của các ông thì muốn làm gì thì làm.
Nói xong Bạch My lão quái vung tay một cái, một làn gió nhè nhẹ thổi tới Trương Húc, ban đầu chỉ là một làn sóng nhẹ nhà lướt đi nhưng mà khi tới gần Trương Húc thì cơn gió nhẹ đó lại cuộn xoáy dâng trào một nguồn năng lượng khủng khiếp, thấy vậy Trương Húc cả kinh vội vàng lùi lại, nhưng vẫn chậm một bước, bởi vì không nghĩ tới cơn gió nhẹ nhàng thổi tới trông rất chậm chạp nhưng mà thực tế nó lại mau lẹ vô cùng, lùi đã không kịp Trương Húc vội vàng dùng toàn lực di chuyển xuống đôi bàn chân, hai gối hơi chùng xuống, hai cánh tay thủ phía trước theo thế Thiền sư tống khác-Tiên ông tọa thạch, nhìn theo thế tấn của Trương húc có thể thấy được tư thế vững như bàn thạch, nhưng mà điều đó không có nghĩa là cản được luồng cuồng phong đang cuồn cuộn xông tới, dưới sự xô đẩy của luồng chưởng phong ào ào cả cơ thể của Trương Húc lùi lại phía sau chừng mười mét, mà hai bàn chân của Trương Húc trượt dài trên mặt đất ẩm ướt. Sau một lúc thì luồng gió kết thúc, không gian trong khu rừng lại trở lại yên tĩnh, Lúc này Trương Húc mới biết rằng khoảng cách của hắn và Bạch My lão quái vẫn còn một khoảng cách rất xa, một giọng nói già nua lại vang lên.
- Thế nào, có muốn qua với ta vài chiêu hay không?
Bây giờ Trương Húc biết mình không phải là đối thủ của Bạch My, vậy nên giọng nói trở nên khách khí hơn rất nhiều.
- Trương Húc không dám, thật ra hôm nay Trương Húc đến đây là tuân lệnh của môn chủ sử huynh, muốn mời Sư thúc trở về trong môn phái. Môn chủ nói bao nhiêu năm nay Sư thúc bỏ bê công việc trong môn, làm cho trong môn thiếu đi một vị hùng sư tọa trấn, vậy nên môn chủ vô cùng mong nhớ, và rất mong sư thúc nể tình trở lại giúp đỡ bổn môn một lần nữa trở về với thời hoàng kim.
Nghe những lời ẩn chứa sự trách cứ từ miệng Trương Húc phát ra, Bạch My lão quái hơi nhướng mày, bởi vì không biết được những lời từ miệng Trương Húc phát ra là từ môn chủ thật, hay là tự thêm mắm thêm muối từ Trương Húc, nên Bạch My cũng không nói thêm gì, mà nhìn về phía xa xôi dường như đang trầm tu suy nghĩ về điều gì, một lúc sau Bạch My lão quái cất giọng khàn khàn.
- Các ngươi phải biết, kể từ khi các ngươi lựa chọn đi theo con đường đó, thì giữa chúng ta đã không còn mỗi liên quan gì tới nhau nữa, năm xưa ta đã khuyên bảo sư đồ các người, nhưng các người vốn dĩ đã sai lại càng sai thêm, con đường chính nghĩa không theo lại rơi vào tà ma ngoại đạo, vốn dĩ công phu bổn môn đã có thể dương danh thiên hạ, nhưng các ngươi lại đi chọn con đường kia, mà con đường kia có phải là đúng hay không, hay các người chỉ nghe lời sư phụ mình rồi luôn cho rằng mình đúng, thử hỏi, nếu các ngươi đi đúng con đường thì tại sao mãi vẫn không thành công được, trong những năm qua các người đã hại biết bao nhiêu thiếu nữ, chẳng lẽ trong lòng các người không có chút nào thương xót con người hay sao?
Lúc này Bạch My lão quái nói một thôi một hồi, tỏ ra tiếc hận vô cùng. Còn những lời này khi lọt vào tai của Trương Húc thì ông ta lại vô cùng chán ghét, bởi vì sư phụ Lý Thiên Đức là người mà Trương Húc kính trọng, cũng là người đã cho ông ta một địa vị, một thân phận trong Huyết Đao Môn, nhưng giờ lại bị Bạch My lão quái như vậy thì Trương Húc không hề hài lòng tý nào.
- Sư thúc, mặt dù tu vi của ngài cao, nhưng không có nghĩa là sư thúc có quyền chất vấn sư phụ tôi.
Nghe thấy vậy Bạch My lão quái chỉ lắc đầu rồi cất lời nói một câu.
- Các người đã sai, lại càng sai thêm.