Thấy người này xuất hiện, Hoàng Ngọc Thành hơi sững lại một chút nhưng sau đó ông ta lại nở một nụ cười mỉa mai.
- Hơn hai mươi năm trước chúng ta đã không cùng chung đường rồi, nhớ năm đó khi mà ngươi làm như thế thì ta đã biết, ta và Dương Hoàng Hải ngươi đã không cùng chung một con đường rồi.
Thì ra hơn hai mươi năm về trước Hoàng Ngọc Thành cung với Dương Hoàng Hải đã có khúc mắc với nhau, và từ tình bạn thân thiết mà hai người họ đã trở mặt với nhau, và trong suốt hơn hai mươi năm đó hai người họ chưa từng gặp mặt nhau, nhưng thật sự không ngờ tới ngày hôm nay vậy mà họ lại chạm mặt nhau trong cuộc chiến của hai thế lực trong cùng thành phố. Sau một lúc Hoàng Ngọc Thành lại tiếp tục cất lời.
- Ngươi phải biết rằng những chuyện mà ngươi làm năm đó sẽ không bao giờ được tha thứ, hôm nay ta cũng thay mặt sư môn để thanh lý môn hộ.
Nghe thấy như vậy Dương Hoàng Hải cất giọng cười to châm chọc.
- Hahaaa… Không tha thứ ta thì lại như thế nào, ta cũng không cần các người phải tha thứ ta, ta chưa bao giờ cảm thấy tội với những việc mà mình làm, tất cả mọi chuyện đều do các người đẩy ta vào đó mà thôi, còn thanh lý môn hộ ư? phải xem khả năng của ngươi có đủ không đã.
Nói xong Dương Hoàng Hải khịt mũi khinh thường sau đó ông ta lại tiếp tục cất lời.
- Đã như thế hôm nay chúng ta sẽ chấm dứt mọi ân oán của hai mươi năm trước.
Nói xong Dương Hoàng Hải đưa tay ra dấu. Còn lúc này đám người bên ngoài không hiểu ra làm sao, họ chỉ nghe loáng thoáng đối thoại giữa hai người.
- Chẳng lẽ Hoàng trưởng lão quen biết với người kia hay sao?
Phan Thái Học cất giọng hỏi người đàn ông bên cạnh nhưng ông ta không hề mở miệng vẫn âm thầm quan sát hai người trong sân, rồi bỗng nhiên một tiếng thét vang lên, sau đó trong sân hai người đàn ông lao vào nhau.
vừa vào trận chiến hai người đã bắt đầu đánh nhau nảy lửa mà không cần thăm dò đối thủ, bởi vì những người bên ngoài qan sát có thể nhận ra được những chiêu thức mà hai người sử dụng dường như rât giống nhau, bởi vậy mà dường như người này xuất chiêu gì bên kia đều biết trước để hóa giải chiêu thức của đối phương, hai bên qua lại ba mươi chiêu mà thế cục cân bằng vẫn được giữ nguyên. Đứng ngoài quan chiến chỉ có một số người có thể nhìn ra được ai là người cao tay hơn, trong đó có người đàn ông râu trắng đứng bên cạnh Phan Thái Hải.
Còn bên cạnh của Cao Thành Nam cũng có một vài người nhận ra, hai người trong số đó lắc đầu thì thầm với nhau.
- Cục diện cân bằng, nếu họ muốn đưa nhau vào chỗ chết có lẽ chỉ có một kết cục là lưỡng bại câu thương.
- Đúng vậy, hai người này ngoài chiêu số giống nhau, nội lực cũng tương đương, nếu cứ đánh như vậy thì hai người cùng phải chết là điều không thể nghi ngờ.
Nói xong hai người lại chăm chú nhìn vào trận chiến đang diễn ra trong sân. Trong trận chiến hai người đã qua được trăm chiêu, nhưng vẫn giữ ở thế cân bằng, lúc này Dương Hoàng Hải vừa đánh vừa cất giọng.
- Hoàng Ngọc Thành chẳng lẽ ông muốn chúng ta đanh tới chết. nếu tiếp tục như vậy thì chúng ta cũng chỉ có thể cùng nhau xuống gặp diêm vương mà thôi, ông cam lòng hay sao?
Lúc này Hoàng Ngọc Thành đánh mãi mà không thắng ông ta tỏ ra vô cùng tức giận rồi rống lên.
- Dương Hoàng Hải, hôm nay nhất định tôi phải thanh lý môn hộ, cho dù hôm nay có chết thì tôi cũng phải kéo ông đi cùng, trên đường xuống địa ngục tôi sẽ đưa ông xuống dập đầu trước sư phụ, để lão nhân gia xử lý.
- Ông điên rồi Hoàng Ngọc Thành…
chỉ kịp hô lên như vậy thì Hoàng Ngọc Thành đã như một đầu mãnh hổ lao về phía Dương Hoàng Hải làm cho lời nói của ông ta chưa kịp phát ra khỏi miệng đã phải nuốt vào cổ họng, ông ta không nghĩ rằng Hoàng Ngọc Thành lại có thể hận thù lớn như vậy, Hoàng Ngọc Thành bây giờ đã mất đi lý trí, ông ta không thèm đếm xỉa đến sống chết, mà mối chiêu thức của ông ta đều dùng hết sức mình liều mạng cùng đối phương, lúc ngày ngoài sân hai người đàn ông bên phía Cao Thành Nam lại tiếp tục bàn tán.
- Nếu cứ đánh như vậy thì kiểu gì Dương Hoàng Hải kiểu gì cũng bại, không biết ông có nhìn ra hay không?
người đàn ông còn lại cất giọng nói.
- Dường như giữa hai người bọn họ đã xảy ra chuyện gì đó, ông thấy người kia không, ông ta bây giờ đánh một cách liều mạng, như là một kẻ điên vậy, còn Dương Hoàng Hải dường như không giống, ông ta dường như có một chút sợ hãi, mà nếu như vậy chắc hẳn ngoài năm mươi chiêu nữa chắc chắn Dương Hoàng Hải sẽ bại.
Đúng vậy, Hoàng Ngọc Sơn lúc này đã không để ý đến tính mạng của mình nữa vậy nên ông ta đánh với tư thế coi thường cái chết, dù chết ông ta cũng không thèm đếm xỉa, vậy nên ông ta cứ liều mạng mà đánh, còn bên kia Dương Hoàng Hải đã tỏ ra sợ hãi và ông ta luôn luôn trong tư tưởng muốn rút lui, sự hèn nhát đã đã coi như đã bước một chân vào sự thất bại. và đó cũng chính là sự kiêng kỵ của người tập võ, quả như người đàn ông bên ngoài nhận định qua năm mươi chiêu thì Dương Hoàng Hải đã rơi vào thế hạ phong, ông ta liên tiếp trúng hai quyền vào bụng và ngực làm cho trên khóe miệng của Dương Hoàng Hải đã rỉ máu.
Lúc này Hoàng Ngọc thành đấm ra một quyền nhằm thẳng vào ngực của Dương Hoàng Hải, thấy vậy Dương Hoàng Hải nghiêng người qua một bên để tránh, nhưng thật ra đó chỉ là hư chiêu mà thôi, trên miệng ủa Hoàng Ngọc Thành đã nở một nụ cười thâm sâu, sau đó nắm đấm biến thành trảo như năm cái móc câu sắc bén, oogn ta quét tay ngang một cái năm ngón tay như gọng kìm bóp ngay vào bên bả vai phải của Dương Hoàng Hải, một tiếng rắc của xương vỡ vang lên, khuôn mặt Dương Hoàng Hải như nhăn nhó vì cơn đau truyền đến khắp đại não của ông ta.
Đăng đăng đăng Dương Hoàng Hải liên tục lùi lại, thấy vậy không bỏ lỡ cơ hội này Hoàng Ngọc Thành Bay người đuổi them, từ trảo thành chưởng năm ngón tay khép lại thành một lưỡi đao chém về phía Dương Hoàng Hải, nếu trúng chiêu này thì Dương Hoàng Hải phải bỏ mạng là không nghi ngờ.
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, năm ngón tay chuẩn bị chạm vào cổ của Dương Hoàng Hải thì chỉ nghe thấy tiếng ào ào… vang lên rồi…