Sáng hôm sau….
Lạc Hiểu Nhiên tỉnh dậy rồi đi vào phòng tắm, cô mặc một bộ quần áo đơn giản của mình rồi đi ra khỏi phòng.

Lúc này, bà ngoại đang ngồi ở bàn ăn đợi cô.
- “ bà ngoại”.
- “ nhanh ngồi xuống ăn sáng”.

Bà ngoại thúc giục cô.
- “ dạ”.
Hai bà cháu bắt đầu ăn sáng trên bàn ăn rộn rã tiếng cười nói, Lạc Hiểu Nhiên chỉ khi ở cùng bà mới có thể là chính mình.
Ăn sáng xong, Lạc Hiểu Nhiên trên tay cầm một cái thùng nhựa bên trong có một cây cào, cô đội mũ rộng vành liền vui vẻ đi ra khỏi cửa, cô đi thẳng một đường đến bãi biển, gần tới bãi biển cô đã thấy có rất nhiều người cô nhanh nhẹn đi đến chào hỏi.
- “ Thím Trương, thím có khoẻ không ạ”.
Thím Trương thấy Lạc Hiểu Nhiên thì mừng rỡ cười nói: “ thím khoẻ, Hiểu Nhiên về lúc nào”.
- “ Dạ cháu về đến buổi chiều hôm qua ạ.

Cháu định là buổi chiều hôm nay sẽ qua thăm chú thím.

Chú Trương có khoẻ không thím”.
- “ Ôi Hiểu Nhiên ngoan quá, ông Trương ấy à, ông ấy vẫn khoẻ.”
Trong lúc cô đang nói chuyện với thím Trương thì mọi người ở quanh đó nhìn thấy cô cũng nhanh chóng đi đến.
Có một thím cũng chạc tuổi thím Trương lên tiếng nói: “ Hiểu Nhiên về rồi à”.
- “ dạ, thím Vân cháu mới về ạ”.

Cô chào thím Vân xong liền mỉm cười chào tất cả: “ mọi người có khoẻ không ạ”.
Lạc Hiểu Nhiên từ nhỏ rất ngoan hiền nên mọi người rất yêu mến cô, luôn coi cô như đứa trẻ trong nhà mình mà đối xử.
- “ cháu hiện giờ muốn đi đâu”.

Thím Trương hỏi
- “ dạ cháu đi cào nghêu ạ”.
- “ được, được, ở phía bên kia còn rất nhiều, mau qua bên kia”.

Thím Trương nhiệt tình chỉ cô.
Nhìn theo hướng thím Trương chỉ cô liền đi nhanh đến bắt tay vào làm, động tác cào nghêu của cô rất dứt khoác chẳng mấy chốc cô đã cào được hơn nữa thùng, đến lúc cô ngẩng đầu lên liền đưa tay lau mồ hôi từ trên trán chảy xuống, cô nhìn ánh nắng vàng rực rỡ trước mắt lại nhìn đến xung quanh mọi người đều cặm cụi làm công việc của mình miệng vẫn không trò chuyện cùng nhau, có người đang chỉ làm món ăn, cũng có người đang chỉ những bộ quần áo đang mặc trên người được mua ở chỗ nào, âm thanh ồn ào hoà cùng tiếng sóng biển, làm Lạc Hiểu Nhiên như bừng tỉnh, đây mới chính là cuộc sống cô, còn ở thành phố kia tất cả đối với cô chỉ là tạm bợ.

Cô bất giác nở nụ cười có chút hạnh phúc hoà cùng một ít chua xót.
Tầm chạng vạng buổi trưa cô mới về tới nhà, cơm trưa đã được bà ngoại chuẩn bị xong, cô về đến liền có ăn.
- “ bà ngoại, dạo gần đây sức khoẻ có ổn nhiều không”.
- “ bà vẫn ổn, con cứ yên tâm, có việc gì bà liền gọi cho con”.
- “ dạ”
Trôi qua buổi trưa trong vui vẻ, cuối cùng thì cũng đến buổi chiều Lạc Hiểu Nhiên cùng bà mang quà đến nhà chú thím Trương, nói thật ra nhà của chú thím Trương chỉ nằm cách nhà bà ngoại chừng vài căn.
Lúc hai bà cháu bước vào sân cũng vừa vặn gặp được con trai của chú thím Trương, bà ngoại liền hỏi thăm: “ A Đông cháu mới về à”.
Lạc Hiểu Nhiên nhìn người đàn ông trước mắt, cô vội hít một hơi, liền vội trấn tĩnh bản thân mà gật đầu mỉm nhẹ môi như là chào hỏi.
Người đàn ông đứng trước mặt hai người có làn da màu đồng, ngũ quan cũng rất được mắt người nhìn, anh ấy tên Trương Hữu Đông, mọi người thường gọi thân mật là A Đông.
Trương Hữu Đông nhìn thấy Lạc Hiểu Nhiên cũng hơi bất ngờ nhưng chỉ thoáng qua liền cười nhẹ nói: “ dạ, cháu về đêm qua ạ, thuyền của cháu cập bến lúc khuya”.
- “ à, ba mẹ cháu có ở nhà không, bà dẫn Hiểu Nhiên qua chào hỏi một chút”.

- “ dạ có, để cháu vào gọi, bà và Hiểu Nhiên cũng vào nhà đi”.
Ba người cùng nhau đi vào nhà, Trương Hữu Đông mời hai người ngồi liền vào trong nói với ba mẹ mình, rất nhanh chú thím Trương đi ra, gương mặt họ cười rạng rỡ rõ ràng cái biểu hiện này chính là rất quý mến bà cháu Lạc Hiểu Nhiên.
- “ Hai bà cháu có việc gì à”.

Chú Trương kéo ghế ngồi xuống thuận tay rót trà mời bà ngoại rồi hỏi.
Bà ngoại nhận ly trà liền nói: “ không có việc gì, Hiểu Nhiên có mang chút quà biếu nhưng con bé sợ chú thím không nhận liền nhờ bà già này dẫn đi”.
Nghe bà ngoại nói xong Lạc Hiểu Nhiên liền cầm mấy túi quà để lên bàn cô từ tốn nói: “ dạ, chút ít quà con biếu chú thím, hai người nhận được không ạ”.
Thím Trương nhìn mấy giỏ quà liền miệng trách cô: “ cháu mua những thứ này làm gì, thật tốn kém.

Cháu ở trên đó có một mình sao không để dành ít tiền cho bản thân”.
Mặc dù, bị trách nhưng Lạc Hiểu Nhiên không có chút buồn phiền, cô biết những lời trách này là quan tâm lo lắng cho cô, cô vui vẻ nói: “ dạ, những cái này không có tốn nhiều lắm.

Những năm qua hai bà cháu của cháu cũng nhờ có chú thím chăm sóc, chút ít quà này cũng không có gì quý giá.”
Chú Trương liền nói: “ chúng ta đều là hàng xóm, đều coi nhau như gia đình”.
- “ Dạ, nhưng dù sao cháu cũng vẫn rất mang ơn chú thím, những lúc cháu không có nhà cũng may có chú thím chăm sóc bà giúp cháu, cháu mới yên tâm đi học ạ”.

Lạc Hiểu Nhiên thật thành nói hết lòng mình, nói thật ra những năm qua không chỉ mang ơn mà cô còn nợ gia đình chú thím Trương rất nhiều.
Thím Trương nghe cô nói thì hài lòng gật đầu cười nói: “ lần này thím nhận, nhưng nhất định lần sau không cho phép cháu hoang phí tiền làm nhưng việc này nữa.

Để một ít tiền phòng thân”.
Thím Trương nói xong thì lấy mấy giỏ quà đến sang một bên uống một ngụm trà liền cảm thán nói: “ đứa nhỏ chúng ta cùng nhau chăm sóc ngày nào, bây giờ đã trưởng thành rồi”.

Bà ngoại và chú Trương cũng gật đầu.
Lúc này, bà ngoại lại nhìn đến Trương Hữu Đông, bà cũng vui vẻ nói: “ lần này trở về a Đông cũng chững chạc hơn rất nhiều rồi”.
Nói đến Trương Hữu Đông, chú thím Trương liền cười tươi hơn rất nhiều, bởi vì anh ấy là niềm tự hào của chú thím Trương.
Thím Trương liền miệng đáp lời bà ngoại: “ đúng, đúng, đã chững chạc hơn rất nhiều.

Cháu dự tính sẽ tìm vài đối tượng cho nó coi mắt, tuổi này cũng nên cưới vợ rồi”.
- “ A Đông bao nhiêu tuổi rồi” Bà ngoại liền hỏi.
- “ Đã hai mươi bảy rồi”.
- “ Tuổi này cũng nên có gia đình rồi, bác thấy cháu tính như vậy cũng hợp lý”.

Bà ngoại trả lời thím Trương.
Chú thím Trương chỉ tầm tuổi của mẹ Lạc Hiểu Nhiên, nhưng do kết hôn rất sớm nên Trương Hữu Đông hiện giờ cũng gần ba mươi tuổi.
- “ được, được, bác đã nói như vậy, ngày mai cháu liền lập tức tìm người dẫn đến vài mối.

Nếu không lần này nó đi cũng phải mất từ ba tháng đến nữa năm nó mới trở về”.

Thím Trương liền miệng nói, nhưng trên mặt luôn nở nụ cười, phải nói chuyện này làm thím ấy cao hứng đến chừng nào.
Trong lúc thím Trương đang còn cao trào, thì chú Trương cũng nói: “ Hiểu Nhiên lần này cháu về bao lâu”.
- “ cháu về một tuần ạ, sắp tới cháu phải đi thực tập rồi”.
- “ Hiểu Nhiên, cháu nhìn xem a Đông nhà bác thế nào.

Bác chọn cháu làm con dâu bác được không”.

Không đợi chú Trương trả lời, thím Trương đã chen vào nói.

Trong lòng bà từ lâu đã luôn muốn chọn cô.

Lạc Hiểu Nhiên nhìn qua nhìn lại vẫn không thấy vẻ đùa cợt trên mặt thím Trương, cô khó khăn lên tiếng: “ dạ, hiện giờ cháu vẫn chưa nghĩ đến việc này ạ.

Thím đừng chọc cháu nữa”.
Bà ngoại cũng nhìn thấy vẻ khó xử của cô thì nói: “ A Đông cháu cùng Hiểu Nhiên ra ngoài đi dạo đi.

Bà cùng ba mẹ cháu nói chuyện một lúc”.
- “ Dạ”.

Lạc Hiểu Nhiên ngoan ngoãn đồng ý.

Sau đó liền quay người đi.
Trương Hữu Đông cũng gật đầu liền đi theo sau lưng Lạc Hiểu Nhiên, ba người ngồi trong nhà ánh mắt vẫn dán vào bóng lưng của hai người đang đi ngoài kia.
Chú Trương như nhớ gì đó liền nói vọng theo: “ đừng có mà gạt con bé leo lên cây nữa đấy.

Ba nhất định sẽ đánh gẫy chân con”.
Hai người cùng bước trên con đường ven biển, mặt biển êm dịu, thỉnh thoảng lại có tiếng sóng vỗ rì rào rất êm tai.
Đi được một đoạn Trương Hữu Đông mới lên tiếng: “ thời gian gần đây em có khoẻ không”.
- “ ừm, em vẫn khoẻ, còn anh”.
Thật ra, từ nhỏ hai người cũng được coi là thanh mai trúc mã cùng lớn lên, nhưng năm hai mươi tuổi Trương Hữu Đông đã bắt đầu đi biển, công việc của anh ấy là thuyền viên, một năm hầu như chỉ về nhà một lần ở tầm ba ngày, có khi một năm chẳng về ngày nào.

Thời gian trôi qua bảy năm như vậy, khi gặp lại cả hai đều rơi vào gượng ngùng, không biết phải bắt đầu từ đâu và nói như thế nào.
- “ anh vẫn khoẻ”.

Giọng nói của Trương Hữu Đông đặc biệt rất trầm ấm.
Cô khẽ cười: “ ừm”..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play