Hoắc Cao Lãng nhìn thái độ bà ta nhắc đến Kiều Khả Mỹ thì vô cùng chán ghét, anh nhàn nhạt liếc mắt, vốn dĩ anh đã hứa với Lạc Hiểu Nhiên sẽ không làm khó, nhưng lúc này anh lại muốn phá huỷ lời hứa đó, nhìn bà ta một lúc lâu anh bật cười lạnh: " Kiều phu nhân,à không nên gọi bà như thế nào thì phù hợp".
Anh chậm lại một chút nhìn thái độ bà ta một lúc mới từ từ nói lên: " Giang Uyển".
Nói tên bà ta xong anh dừng lại không gấp gáp gì mà hứng thú nhìn xem phản ứng của bà ta, anh thấy rõ khi anh gọi hai chữ Giang Uyển, khuôn mặt lập tức tái xanh,đôi mắt trợn to hết cỡ như thể không tin với những gì mình nghe, khoé môi co rút run rẩy như muốn nói gì nhưng lại không thể nói, run lên một trận rồi lại im lặng nhìn anh.
Toàn thân Giang Uyển đột nhiên run bần bật, lắp bắp nói: " cậu điều tra tôi".
- " Giang Uyển cái tên nghe thật đẹp mà bà lại chối bỏ, trên đời này bà còn chối bỏ cái gì nữa không?."
Giang Uyển nhìn khuôn mặt bình tĩnh không chút gợn sóng của Hoắc Cao Lãng thoáng lên tia u ám, bà ta chợt nhắm mắt lại từ từ mở ra, ánh mắt sũng sờ kinh hãi cũng dần dần ảm đạm, thì thào nói: " cậu suy nghĩ nhiều rồi, trên đời này làm gì ai có nhiều điều phải chối bỏ như thế".
Hoắc Cao Lãng lạnh nhạt nói:" phải không?.Người của tôi phái đi mà còn tìm rất lâu mới ra một chút ít về Kiều phu nhân, một người bình thường không nhất thiết phải che dấu xuất thân mình kĩ như thế ".
Trong đầu bà ta chợt nhớ lại Hoắc Cao Lãng chỉ cần tổn thương Lạc Hiểu Nhiên cho dù là người thân của cô anh cũng không bỏ qua...!
Khi đó, ánh mắt anh nhìn bà cũng giống như giờ phút này...!
Giang Uyển hoảng sợ nhìn anh:" cậu đã biết được những gì".
Tại sao từ trước đến này những gì liên quan đến bà ta đều làm sạch sẽ không chút dấu vết hiện giờ Hoắc Cao Lãng lại tìm ra.
Hoắc Cao Lãng giải đáp thắc mắc trong lòng Giang Uyển: " những cái cần biết đã được biết, những cái không cần biết cũng biết được, Kiều phu nhân che dấu thật kĩ".
Giang Uyển lẩm nhẩm hỏi: " cậu muốn cái gì ở tôi".
Hoắc Cao Lãng nheo tròng mắt lại: " Kiều phu nhân là bà tự động đến đây, bà là người muốn gì ở tôi mới đúng".
Bà ta nhìn Hoắc Cao Lãng chậm rãi nói, dường như người hoảng sợ vừa rồi không phải là mình: " cô gái ở tiệc rượu cùng cậu, theo tôi biết cô ta chỉ là gái hầu rượu, có chỗ nào hơn Khả Mỹ nhà chúng tôi mà cậu lại chọn cô ta".
Bà ta vừa nói khoé miệng vừa nhếch lên khinh bỉ, mục đích hôm qua bà ta đích thân đến đây chính là muốn nói đến Lạc Hiểu Nhiên nhưng không phải nói tốt, mà chính là muốn bôi nhọ cô.1
Trong phút chốc ánh mắt Hoắc Cao Lãng tối sậm lại, phảng phất trong ánh mắt đó đã ngập tràn giông bão, gương mặt lạnh đến tột cùng, giọng nói thoáng chốt không còn chút hơi ấm:" bà vừa mới nói những gì, lặp lại một lần nữa".
Lúc này, Giang Uyển chợt bừng tỉnh, ngữ điệu trở nên co rút lắp bắp nói: " cậu Hoắc, tôi là người đi trước chỉ muốn nhắc nhở cậu một chút".
"haha".
nhắc nhở một chút, một đám người không biết sợ chết là gì, anh cười lạnh từng bước từng bước đi đến trước mặt bà ta, anh bước rất chậm rãi, bước chân cũng rất chầm ổn nhưng lại gây cho người khác một áp lực vô hình:"gái hầu rượu thì làm sao, bà nói cho tôi nghe xem trong mắt bà gái hầu rượu là thấp hèn như thế nào?.
Gái hầu rượu chỗ nào không xứng với tôi, Kiều tiểu thư kia thì chỗ nào xứng với tôi".
Giang Uyển ở trước mặt anh áp lực cùng cực giọng nói lắp bắp không rõ ràng:"người như cô ta làm sao xứng với cậu, Khả Mỹ...".
Nghe đến đây anh không thể nhịn nữa đưa tay ra hiệu cho bà ta im lặng, anh từ tốn lên tiếng:" cô ấy có như thế nào tôi cũng không chán ghét cô ấy.
Kiều tiểu thư kia có tốt như thế nào đối với tôi chỉ có hai từ chán ghét,bà biết tại sao không?".
Anh bình tĩnh nhìn bà ta trong mắt, ánh mắt rượt đuổi từng biểu cảm trên mặt bà ta làm anh có chút thích thú, anh nói chậm rãi: " là vì bà".
Giang Uyển không tin vào tai mình, nhìn anh muốn cất tiếng nói.
Hoắc Cao Lãng xoay người đi, không nhìn bà ta thêm lần nào nữa, anh nhìn tới khoảng không trong tầm mắt phía trước cửa sổ sát đất, lạnh nhạt nói: “ cô ấy có như thế nào cũng không đáng trách, chỉ trách người đem cô ấy đến thế giới này lại ghét bỏ cô ấy, sai lầm của người đó lại đổ hết lên đầu cô ấy, cho nên Lạc Hiểu Nhiên có như thế nào cũng chỉ một mình Hoắc Cao Lãng tôi mới có quyền chê bai cô ấy, còn các người không có tư cách”.
Lời nói của anh tuy rất nhẹ nhàng, không dữ tợn, nhưng từng câu từng chữ anh nói lại khiến người nghe xấu hổ đến tột cùng, cho dù anh không thẳng thừng nói ra nhưng Giang Uyển lại đủ biết anh đang nói ai.
Sau một hồi trấn tĩnh lại đầu óc, Hoắc Cao Lãng chưa nói ra điều gì nhắc đến bà là mẹ của Lạc Hiểu Nhiên, cho nên bà cũng không lật bài ngửa, chỉ đành nói: “ đó chỉ trách số cô ấy không được tốt, hôm nay tôi đến đây chỉ muốn nói với cậu như vậy thôi, cậu đã nói thế này thì tôi không còn lý do gì để nán lại chỗ này”.
Nói xong liền quay lưng đi.
Hoắc Cao Lãng nhìn bóng lưng phản chiếu trong kính, trước khi bà ta ra khỏi phòng không ngần ngại cất lên giọng nói đầy nguy hiểm: “ cô ấy chính là giới hạn trong lòng tôi, lần này với những lời bà nói bà được lành lặn ra khỏi đây, là vì tôi đã hứa không được tổn hại bà, nhưng chỉ có một lần.
Lần sau, hậu quả tự nhận lấy, tôi sẽ trả cả vốn lẫn lời”.
Bóng lưng phản chiếu qua kính rõ ràng run bật lên, anh chỉ lạnh lùng nhếch khoé miệng.
Cơ thể Giang Uyển run bần bật theo từng lời nói của Hoắc Cao Lãng, anh nói xong không lâu bà ta đã trở nên bình thường, làm ngơ nói: “ cậu Hoắc nói gì tôi không hiểu”.
Bao nhiêu năm sống trên đời chuyện bà ta làm giỏi nhất chính là làm ngơ mà sống, cho dù chuyện có như thế nào cũng khéo léo làm như không biết, không liên quan đến mình, cũng giống như vứt bỏ Lạc Hiểu Nhiên không một chút động tâm.
Hoắc Cao Lãng lạnh lùng cười, con cáo già như bà ta muốn diễn đến lúc nào thì anh cùng diễn đến lúc đó, để xem đến lúc nào bà ta mới chịu lòi đuôi, anh nhẹ nói, nhưng lại có chút lạnh: “ hi vọng là bà không hiểu thật, không tiễn”..