David trầm ngâm một lúc mới nói: “ có thể là cô ấy mang thai, nhưng chỉ là suy đoán của tôi”.
- “ thật không”.
Hoắc Cao Lãng lên tiếng.
- “ không thể nào”.
Lạc Hiểu Nhiên cũng hoảng hốt cùng lúc lên tiếng.
Câu nói của cả hai khiến không khí trong phòng liền khựng lại.
David cũng hơi bất với thái độ của Lạc Hiểu Nhiên nhưng cũng không thuận tiện hỏi, đành nói: “ tôi chỉ suy đoán, chưa có kết quả chính xác hai người không cần căng thẳng”.
Hoắc Cao Lãng trong lòng dâng lên một ngọn lửa vô danh, bỏ ngoài tai lời nói của David, nặng nề truy vấn: “ em vừa nói cái gì?.
Tại sao lại không thể nào”.
Lạc Hiểu Nhiên thấy cực kỳ bất an và bực bội.
Hã???? ????ìm đọc ????ra????g chí????h ở -- TRÙ???? TRU????ỆN.v???? --
Cô không biết tại sao mình lại có thai, không biết tại sao mình lại bất cẩn như vậy, chu kỳ kinh nguyệt đến chậm chỉ vài ngày, cô nhớ rất rõ hàng ngày cô đều uống thuốc.
Hoắc Cao Lãng đợi rất lâu cũng không đợi được câu trả lời của cô, anh chỉ nhìn thấy cô đang chăm chú nhìn vào ngực anh bằng con ngươi đen láy, ánh mắt cô lại giống như không có chút tiêu cự nào, anh không biết cô rốt cuộc đang nghĩ cái gì.
- “ Lạc Hiểu Nhiên, anh đang đợi câu trả lời của em”.Cô càng có nét mặt như vậy anh càng biết chắc chắn cô đang giấu giếm anh chuyện gì, mà trong lòng anh đã ngờ ngợ đoán được.
Tuy Hoắc Cao Lãng thật sự không vui vì Lạc Hiểu Nhiên không chú ý đến anh nhưng anh không kiềm chết được lại hỏi lần nữa: “ Lạc Hiểu Nhiên, tại sao lại không thể nào, em đang làm cái gì sau lưng anh”.
Lúc này ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa, vị bác sĩ lúc nãy đẩy cửa đi vào đưa báo cáo xét nghiệm máu cho David.
- “ David, báo cáo này không có vấn đề gì nghiêm trọng chỉ là thiếu máu.
Ở chỗ này cậu xem một chút”.
Vừa nói vừa chỉ vào vị trí nồng độ máu.
David nhìn vào nồng độ hormone Progesterone anh hơi nhăn mày: “ nồng độ này đa phần nếu có trong thuốc tránh thai” nói tới đây anh ngước mắt lên nhìn Lạc Hiểu Nhiên sau đó chậm rãi nói: “ nhưng kết quả lại cho thấy nồng độ hormone Progesterone trong máu liều rất cao.
Trong lúc xét nghiệm có sai xót chỗ nào không?”
- “ ban đầu tôi cũng nghĩ như cậu, nên đã tiến hành xét nghiệm lại thêm hai lần nữa, sau ba lần đều cho kết quả giống nhau”.
Lẽ ra kết quả xét nghiệm đã có rất sớm, nhưng vì kết quả không như mong muốn đành phải kiểm tra mất khá nhiều thời gian.
Vị bác sĩ đẩy gọng kính nói tiếp: “ nếu nồng đồ hormone Progesterone trong cơ thể cao, vậy có thể là cô ấy đã lạm dụng thuốc tránh thai.
Nếu lạm dụng thuốc tránh thai trong thời gian dài sau này khả năng mang thai rất thấp và dễ gây thai ngoài tử cung nếu nguy hiểm có thể ảnh hưởng đến tính mạng, thậm chí có thể không còn khả năng mang thai.
Cậu suy xét một chút về trường hợp này, tôi đi trước”.
Lời của vị bác sĩ vừa dứt, Lạc Hiểu Nhiên chỉ thấy đại não ong một tiếng.
Có vật gì từ trên trời rơi xuống vậy, đập trúng đầu của cô, cả người cô không phải bối rối, mà là triệt để hóa đá!
Đây chính là lý do cô không muốn đến bệnh viện, cô biết rõ một khi xét nghiệm máu sẽ biết cô dùng thuốc tránh thai.
Mà chuyện này hàng ngày cô đều âm thầm uống sau lưng Hoắc Cao Lãng.
Cô….không có nghe lầm hậu quả của thuốc tránh thai bác sĩ vừa nói khiến cô….
Không, không thể nào!.
Nhất định là không có nghiêm trọng như lời nói của bác sĩ kia.
Nhất định là như vậy.
Trong lòng cô tự trấn an bản thân.
- “ tôi biết rồi, cám ơn anh đã làm phiền anh rồi”.
David nói cám ơn vị bác sĩ rồi lịch sự đứng dậy mở cửa tiễn vị bác sĩ kia ra khỏi cửa.
David quay trở vào, Hoắc Cao Lãng hoàn toàn không lên tiếng, im lặng đến mức đáng sợ.
David lúc này cũng không biết Hoắc Cao Lãng nghĩ gì, anh ấy chỉ biết Hoắc Cao Lãng của những lúc như vậy mới thật sự đáng sợ, có thể bóp chết người đối diện bất cứ lúc nào.
- “ tất cả đều không sao, còn chuyện kia….” David lên tiếng phá vỡ không khí im lặng ngột ngạt.
Không đợi David nói hết câu Hoắc Cao Lãng đã lên tiếng: “ tôi đi trước.” Nói xong liền đứng dậy khỏi ghế quay lưng đi cả quá trình không nhìn sang Lạc Hiểu Nhiên một cái.
- “ không đợi Hiểu Nhiên đi cùng sao”.
David lên tiếng hỏi.
Lúc này anh mới quay lưng lại nhìn Lạc Hiểu Nhiên, biểu tình chán ghé của anh đều viết ở trên mặt, đợi nữa ngày cũng không thấy cô lên tiếng giải thích, tuy là rất không nhịn được, nhưng vẫn quyết định kiềm chế: “ sẽ có người đến đón cô ấy”.
Nói xong một mạch đi ra khỏi phòng.
Hoắc Cao Lãng đi rồi, David mới nhìn Lạc Hiểu Nhiên thở dài: “ em dùng nó bao lâu rồi”.
Lạc Hiểu Nhiên gương mặt trắng bệch như xác chết, giọng nói không kiềm chế được mà run lên: “ lần đầu tiên em dùng thuốc khẩn cấp, từ khi dọn đến ở cùng anh ấy em bắt đầu dùng hàng ngày”.
David vừa nghe cô trả lời thẳng thắn như vậy, theo bản năng nhíu mày, nghiêng mặt sang nhìn cô một cái.
- “ em còn đi học, em muốn có tương lai, em biết giữa em và anh ấy chỉ là nhất thời, em không thể có đứa nhỏ được.” Lạc Hiểu Nhiên mở miệng theo bản năng.
Chuyện tình cảm này David không thích hợp nói quá nhiều, nhưng cô gái nhỏ này quá đáng thương, luôn biết vị trí của mình ở đâu, anh thở dài.
Hoắc Cao Lãng thật ra vẫn chưa đi, luôn đứng ngoài cửa, anh nghe thấy lời cô nói, mày kiếm nhất thời chau lại dựng đứng lên, không để ý tới cái khác liền trực tiếp đi vào phòng làm việc, một phát nắm lấy cổ tay của Lạc Hiểu Nhiên: “tôi có nói em uống loại thuốc đó”.
Lạc Hiểu Nhiên không nghĩ tới Hoắc Cao Lãng lại còn ở chỗ này, sắc mặt cô kịch biến, cả người càng theo bản năng đứng dậy tại chỗ, chỉ là vẫn chưa nghĩ ra nói cái gì.
- “ tại sao không nói”.
Hoắc Cao Lãng giận dữ rống lên.
- “ em muốn về nhà”.
Cô xoay người liền đi về hướng cửa, thế nhưng đi tới cửa lại nhớ đến Hoắc Cao Lãng, dừng một chút lại quay lại.
Lúc này đây, cô bất chắp tất cả, đưa tay kéo Hoắc Cao Lãng liền đi ra ngoài văn phòng.
Kỳ thực cô cũng chỉ là nắm lấy cổ tay của anh ta mà thôi, hơn nữa sắc mặt của cô rất là khó coi, tựa hồ là căn bản cũng không có chú ý tới hành vi của mình, căn bản cũng không quan tâm tới anh có thoải mái không.
Hoắc Cao Lãng cũng không có đẩy ra, khi hai người cùng nhau đi tới cửa lớn bệnh viện, anh rất là phối hợp tùy ý cô cầm lấy tay mình, cái loại cảm giác này trong lòng như là bị lông chim phớt qua.
Cơn giận trong lòng bất giác có một giảm xuống.
- “ Cao Lãng, xin lỗi….”
Vừa đến cửa bệnh viện, cô cũng đã không dấu vết buông lỏng tay anh ra: “ em về trước”.
Hoắc Cao Lãng nhìn bộ dạng cô rõ ràng là mất hồn mất vía, lại cố ý giả bộ rất là bình tĩnh, kết quả chính là hoàn toàn ngược lại.
Tất cả biểu tình trên mặt cô ấy đều đang chứng minh cô chẳng qua chỉ là đang miễn cưỡng mình mà thôi!
Hoắc Cao Lãng trong lòng dâng lên một ngọn lửa vô danh, bước nhanh tiến lên liền nắm chặt bả vai của nàng, nặng nề truy vấn: “ Lạc Hiểu Nhiên, tôi hỏi em, tôi có từng nói em phải uống thuốc tránh thai”.
“Không có!” Lạc Hiểu Nhiên đột nhiên ngẩng đầu lên, cô rất dứt khoát ngắt lời anh, cô nhìn Hoắc Cao Lãng không chớp mắt sau đó mới từ từ nói: “ Hoắc Cao Lãng, anh nhất định muốn nói ngay tại chỗ này”.
Cô nhìn thấy rất nhiều ánh mắt đang nhìn về phía này, bởi vì ngoại hình của anh quá bắt mắt, nên thu hút rất nhiều ánh mắt tò mò.
Lạc Hiểu Nhiên vươn tay muốn đây bàn tay đang ấn lên vai cô của anh.
Nhưng Hoắc Cao Lãng không hề có ý định buông cô ra, hai người đứng đối diện với nhau, Lạc Hiểu Nhiên khẽ ngửa cổ lên, cô cố gắng kiểm soát sự bồn chồn bất an trong lòng mình, còn Hoắc Cao Lãng lại khẽ cúi đầu xuống, anh nhìn con ngươi của cô từ trên xuống, ánh mắt sâu thẳm cũng theo đó mà có sự thay đổi.
Bão like, bão cmt, bão vote lun nha mọi người ơi.
Thời gian này tranh thủ viết để up hàng ngày nha..
Yêu mọi người ????????????.