Lạc Hiểu Nhiên nhìn anh bóng lưng lạnh lùng cứng rắn hướng đến cánh cửa phòng, trong lòng cũng là lo lắng không yên.
Tại sao anh lại nói như vậy? Cuối cùng anh đã biết được chuyện gì?.
Nghĩ như vậy, cô cũng liền vội vàng xuống giường, cũng không biết có phải là động tác quá mạnh hay không, hay là do ngồi quá lâu, vừa bước xuống giường, cái loại cảm giác chóng mặt kéo tới, cô thiếu chút nữa ngã xuống đất.
Phía sau lưng có một lực rất mạnh chụp lấy tay cô, một lúc thấy cô đang đững vững mới hỏi: “ làm sao vậy, cơ thể không khoẻ chỗ nào”.
- “ không sao, hơi chóng mặt một chút”.
Lạc Hiểu Nhiên thanh âm rất nhẹ, lúc này cô mới phát hiện anh đã quay về từ lúc nào: “ sao anh quay trở lại rồi”.
- “ lấy đồ.” Hoắc Cao Lãng giữ lấy bả vai của cô, sau đó mới đưa tay đỡ eo của cô, để cho cô ngồi xuống vị trí giường.
Lạc Hiểu Nhiên cẩn thận ngồi ở một bên, lo lắng nhìn thoáng qua gò má của Hoắc Cao Lãng.
Mặc dù là buổi sáng, nhưng anh đứng ngược hướng ánh nắng, gò má của anh có một nửa là ẩn trong tối, một nửa còn lại tựa hồ cũng mờ mịt không rõ.
Lạc Hiểu Nhiên không nắm rõ được tâm trạng hiện tại của anh là gì, chỉ rõ ràng cảm giác được dáng vẻ của anh hiện tại hình như không được vui vẻ lắm.
Cô cắn cắn môi, rốt cục vẫn nên trước phá vỡ không khí ngại ngùng lại áp lực: “ Cao Lãng…”
- “ đến bệnh viện làm kiểm tra”.
Anh không cho cô nói hết câu, trực tiếp ngắt ngang lời nói của cô, anh biết hiện giờ anh không đủ bình tĩnh, nếu tiếp tục cũng cô gây sự, e là anh sẽ không kiềm chế được mà làm tổn thương cô.
- “ Cao Lãng, em nghĩ không có chuyện gì, không cần đến bệnh viện”.
Cô từ chối khéo léo.
Trước kia, thỉnh thoảng cô cũng có thời gian bị như vậy, nhưng vài lần là hết, không có chuyện gì bất ổn, hiện giờ cô cũng thấy rất bình thường không nhất thiết phải đến bệnh viện, cô không yếu ớt như vậy.
- “Em đều là như thế ứng phó với thân thể của mình?" Hoắc Cao Lãng trong lòng mơ hồ dâng lên một cổ tức giận, cô là có bao nhiêu phần không yêu quý thân thể của chính mình? Cũng đã chóng mặt xém chút đã ngã xuống đất, bây giờ lại hời hợt nói không cần đến bệnh viện nữa.
- “ không phải, trước kia em cũng có thời gian bị như thế nhưng qua một vài ngày là đều ổn trở lại, em thấy không có gì quan trọng nên không nhất thiết phải đến bệnh viện”.
Lạc Hiểu Nhiên quơ tay theo bản năng giải thích: “ với lại hiện giờ em đã khoẻ rồi”.
Cô dừng một chút, lại cẩn thận nhìn thoáng qua Hoắc Cao Lãng, giọng nói thập phần hổ thẹn: “ em không muốn gây phiền phức cho anh”.
- “ bây giờ mới nói là không muốn gây phiền phức, tại sao trước đó không biết yêu quý bản thân mình trước, suy nghĩ cho mình trước.
Dù cho là cơ thể em có ổn trở lại cũng không có nghĩa là hoàn toàn khoẻ mạnh.
Em một chút cũng không lo lắng cho bản thân”.
Lạc Hiểu Nhiên nhịn không được mà mắt ngân ngấn nước mắt.
Cô biết anh đang tức giận mình, nhưng những lời đều suy nghĩ cho cô.
Anh hơi bực đưa tay chỉnh cà vạt một chút rồi hỏi: “ hôm nay có đến trường không”.
Lạc Hiểu Nhiên nhanh chóng lắc đầu.
Nghe cô trả lời anh không trả lời cô, mà gọi điện thoại đi, bên kia vừa bắt máy anh liền lập tức nói: “ sắp xếp một chút, tôi đưa Hiểu Nhiên đến kiểm tra sức khoẻ”.
Nói xong liền cúp máy gọi đi một cuộc gọi khác, cũng nhanh chóng nói mục đích của mình.
- “ hôm nay tôi không đến việc ở công ty cậu tự giải quyết”.
Sau khi sắp xếp đâu vào đấy, anh mới nhìn lại cô, giọng nói rõ ràng là ra lệnh không cho cô làm trái: “ đến bệnh viện kiểm tra, anh ở dưới nhà chờ, em không ngoan ngoãn thì tự nhận lấy hậu quả”.
Lạc Hiểu Nhiên cũng nghe ra ngữ khí của anh không được tốt lắm, khi anh vừa bước ra khỏi phòng một lần nữa, liền nhanh chóng vào phòng vệ sinh, đến khi quay ra chỉ mặc một chiếc váy đơn giản đi xuống nhà, vừa tới chân cầu thang đã nhìn thấy Hoắc Cao Lãng đang dặn dò bà quản gia việc gì sắc mặt anh lạnh lùng không thay đổi, bà quản gia gương mặt cũng nghiêm túc phảng phất một chút lo lắng.
- “ Hiểu Nhiên gần đây hay bị chóng mặt, bà xem xét một chút thức ăn bổ dưỡng cho cô ấy”.
- “ tôi biết rồi ông chủ, Hiểu Nhiên có bị làm sao không?”.
- “ không có gì đáng ngại”.
Trong tầm mắt anh chợt thấy hình dáng đang đứng ở chân cầu thang.
- “ bà đi làm việc đi”.
Bà quản gia liền lui xuống.
- “ đến ăn sáng đi”.
Hoắc Cao Lãng vừa nói vừa trầm ổn cầm ly cà phê bên cạnh lên uống một ngụm.
Cô cũng không phản đối chậm rãi đi đến bàn ăn, suốt cả buổi ăn anh không lên tiếng cô cũng không lên tiếng, anh ăn xong trước cô nhàn nhã cầm tờ báo tiếng anh lên đọc, theo cô được biết báo này là báo về kinh tế các nước.
Ánh mắt cô vô tình lướt qua hình ảnh này cô khẽ khựng người lại, hình ảnh trước mắt quá hoàn mỹ, người đàn ông lịch lãm, trí thức, cuối cùng nhìn trúng cô ở điểm nào mà quyết định dính chặt không buông.
Khi cô chào đời cô chẳng có gì ngoài cái tên Lạc Hiểu Nhiên, cô và anh rõ ràng là hai người của hai thế giới, ông trời lại làm sao trớ trêu mà sắp đặt cô và anh vào tình cảnh này.
Hoắc Cao Lãng dời mắt khỏi tờ báo, không chút dao động nhìn người phụ nữ đang nhìn chăm chăm vào mình: “ nhìn gì vậy”.
Lạc Hiểu Nhiên vội hoàn hồn, vẫn không thay đổi sắc mặt, lắc đầu nói: “ không có gì”.
Gương mặt lạnh lùng rõ nét của Hoắc Cao Lãng khẽ nhếch môi: “ em tốt nhất đừng kiếm cớ gây sự, anh chỉ nhường nhịn một mình em, những người khác anh không chắc”.
Lạc Hiểu Nhiên nghe vậy trong lòng cũng không được thoải mái, nhưng cô thức thời im lặng.
Cũng không chậm trễ Lạc Hiểu Nhiên vừa ăn xong, Hoắc Cao Lãng cũng nhanh chóng đưa cô đến bệnh viện.
Hai người chưa kịp ra khỏi cửa thì bên ngoài biệt thự đã vang lên tiếng chuông cửa, bà quản gia mở cửa ra, bên ngoài chính là người không mời mà đến, Kiều Khả Mỹ.
Cô ta mặc váy liền thân màu be, trên người là trang sức trang nhã phù hợp với lứa tuổi, không kịp chào bà quản gia đã nhìn thấy Hoắc Cao Lãng bước ra tới cửa liền cười tươi tắn, ánh mắt cô ta sáng rực lên.
- “ Cao Lãng, may quá anh chưa đi làm, em có làm một ít điểm tâm sáng..”
- “ cút ra khỏi đây”.
Hoắc Cao Lãng không cho cô ta nói hết trực tiếp đuổi cô ta ra khỏi biệt thự.
Thân hình của Hoắc Cao Lãng cao ngất, đứng chắn trước cửa, không có ý cho cô ta đi vào.
Kiều Khả Mỹ nhìn vào trong.
Từ góc độ này, cô ta không nhìn thấy bóng Lạc Hiểu Nhiên đâu nên khẽ nói những lời trái với lòng mình: “ Lạc Hiểu Nhiên đã dậy chưa, em muốn đến xin lỗi cô ấy việc hôm qua, sự xuất hiện của em đã gây cho cô ấy không ít phiền phức”.
Đã biết gây không ít phiền phức cho Lạc Hiểu Nhiên, mà cô ta còn dám nói như vậy, đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.
Hoắc Cao Lãng dửng dưng hỏi, không thể hiện gì, giọng nói không chút ấm áp: “ cô cũng tự biết mình gây không ít phiền phức cho cô ấy.”
Kiều Khả Mỹ sớm đã buộc mình tiếp nhận sự lãnh đạm lạnh nhạt của anh.
Cô ta ra vẻ hiểu chuyện, mỉm cười: “ thật tình em cũng không muốn chuyện như hôm qua xảy ra, nhưng em mới là vị hôn thê của anh”.
- “ vị hôn thê của tôi”.
Hoắc Cao Lãng khẽ mấp máy môi, sau đó hờ hững cười như không cười: “ cô xứng sao”.
Trong nháy mắt Kiểu Khả Mỹ ngẩn người.
Ý tứ của anh quá rõ ràng cô ta không xứng làm vị hôn phu của anh, cô ta như vậy không xứng, vậy Lạc Hiểu Nhiên xứng sao, rốt cuộc cô ta thua Lạc Hiểu Nhiên ở điểm nào.
Cô ta không cam tâm.
- “ không xứng sao…” cô ta ngờ vực buộc miệng hỏi lại.
- “ cô nghe không hiểu hay chính là cố tình không hiểu.
Tôi thấy cô tốt nhất nên quay về Kiều gia an phận đóng vai Kiều tiểu thư của cô đi”.
Hoắc Cao Lãng ngắt ngang lời của cô ta..