- “ có cần lưu lại không?”." Anh hạ giọng bên môi cô, hơi ngang ngược độc đoán giống như động tác thân dưới của mình, khiến cô muốn tránh cũng không tránh được.
“ em có nhớ rõ em là người của ai không?”.
- “ a… anh nhẹ lại….
Không cần lưu lại… ưm..
anh”.
Cô chưa nói hết lời.
- “ không nhớ em là người của ai à”.Động tác của anh càng thêm tàn nhẫn, mấy lần tiếp theo còn sâu và mạnh hơn những lần trước.
Lạc Hiểu Nhiên vốn đã bị chuyện ở buổi tiệc làm cho mệt mỏi, tinh thần căng thẳng, bây giờ tinh thần và sức lực đã ỉu xìu, bị anh ức hiếp tàn nhẫn lại mạnh bạo thế này thì lập tức thở dồn dập, không nói được một câu hoàn chỉnh.
Bên môi chỉ còn lại tiếng nghẹn ngào khàn khàn: “ anh… a… em nhớ rõ… anh chậm lại….
A… em là người của Hoắc Cao Lãng”.
- “ bảo bối thật ngoan”.
Lúc này mới hài lòng hôn lên môi cô, nhưng động tác dưới thân vẫn không có dấu hiệu chậm lại.
Anh vẫn duy trì thêm một lúc mới bế cô trở lại giường, vừa đặt cô xuống giường liền nhanh chóng hành sự chuyện còn dang dở.
Lạc Hiểu Nhiên vừa được nằm xuống giường cô came giác như được sống lại, lưng cô hiện giờ đã mỏi đơ, chưa hưởng thụ cảm giác êm ái được bao lâu, đã bị anh tiếp tục lôi ra hành sự: “ ưm… chậm lại..
em chịu không nổi nữa.”
Anh ghé sát vào tai cô: “ bảo bối, em đừng có khép chặt quá, thả lỏng nào”.
Nói rồi anh khẽ mút vành tai cô, bàn tay đã tìm xuống bên dưới huyệt động của cô.
- “ bảo bối, sau này em tránh đám đàn ông có ý đồ với em ra xa một chút.”
Lạc Hiểu Nhiên vặn vẹo: “ ưm…vậy anh tránh xa em một chút… Á..”.
Anh tăng nhanh nhịp độ lên khiến cô muốn nói cũng nói không xong, anh nâng cằm cô lên: “ em bảo ai tránh xa em”.
- “a..
anh… người có ý đồ với em nhiều nhất chỉ có anh”.
Anh nhắm trúng môi cô mà hôn ngấu nghiến, Lạc Hiểu Nhiên ban đầu có hơi kháng cự.
- “ ưm…”
- “ anh hiện giờ hay là sau này chỉ có ý đồ với một mình em, em còn không hài lòng”.
Cô không trả lời anh, anh đẩy thân mạnh tới: “ hài lòng không”.
Bên môi cô hiện giờ chỉ còn tiếng khàn khàn: “ a… anh… ưm..
hài lòng”.
Vừa nói cô vừa gật đầu phụ hoạ.
- "Ngoan." Lúc này anh mới hài lòng hôn lên môi cô hai cái, nhưng tốc độ thân dưới vẫn không chậm lại.
Đến lúc anh kết thức đã gần 2 tiếng, Lạc Hiểu Nhiên nằm trong vòng tay anh vừa mệt vừa đói, cô nhắm mắt muốn ngủ một giấc, nhưng người đàn ông bên cạnh vẫn còn đang quấy rối cô.
Bàn tay của anh lúc này còn ngao du ở nơi nhạy cảm của cô.
- “ anh để yên đi.” Lạc Hiểu Nhiên chụp lấy tay anh, khẽ nói.
- “ mệt không, tiếp tục đại chiến năm trăm hiệp”.
Anh trêu cô.
Anh vừa nói xong cô phản ứng rất mạnh mở mắt nhìn anh: “ lưu manh”.
Người đàn ông xấu xa này bình thường rất nghiêm túc còn ở phương diện này thì lại mặt dày không thể diễn tả, còn đại chiến năm trăm hiệp nữa, chắc cái mạng nhỏ e là không còn cơ hội bước xuống khỏi giường.
Hoắc Cao Lãng cười tươi ra bộ dáng lưu manh nói: “ sủng em mà gọi là lưu manh à”.
Giây phút này Lạc Hiểu Nhiên đã biết không thể tiếp tục nói về đề tài này với người đàn ông này nữa, nói thêm một lúc nữa, chắc anh nói lên đến cung trăng.
- “ em không thèm nói với anh nữa, em vào tolet”.
- “ anh bế em vào”.
- “ không cần em tự đi vào”.
- “ em còn đi nỗi à.”
- “ có gì mà không nỗi chứ”.
Hoắc Cao Lãng bất giác đưa mặt đến gần mặt cô, khoé môi vểnh lên: “ em còn đi nỗi à”.
- “ ừm”.
Cô gật đầu.
Anh gật đầu cảm thán: “ như vậy là em chưa đủ mệt, chúng ta vào nhà vệ sinh tiếp tục công việc còn dang dở.”
Dứt lời anh liền không chần chừ gì mà đứng bật dậy, không cho phép cô suy nghĩ gì liền bế cô vào nhà vệ sinh đặt cô lên bàn rửa mặt, trực tiếp hôn mạnh lên môi cô, đến khi thoả mãn anh mới rời khỏi đôi môi cô, không dừng ở đó mà anh hôn dần xuống cổ cô, sau đó dần dần tới ngực cô, cảm giác lạnh lạnh trước ngực làm cô giật mình vội đẩy đầu anh ra.
- “ Cao Lãng dừng lại”.
Giọng cô nũng nịu yếu ớt.
- “ không”.
- “ anh muốn lấy mạng em à”.
- “ đây là anh yêu thương em, sao có thể lấy mạng em được”.
Hoắc Cao Lãng nham nhở nói, bàn tay thuận tiễn xoa nhẹ mông cô.
Cô vội chụp lấy bàn tay anh đang xoa mông mình hạ giọng cầu xin: “tha cho em đi, xin anh đấy.
Hôm nay, em đã rất mệt rồi, anh còn ức hiếp em”.
Nghe cô nói anh hơi khựng lại, nhìn cô lòng anh có chút chua xót, cô gái này là bảo bối anh nâng niu.
Anh lấy lại tinh thần khẽ cười, đưa tay xoa gò má cô:“ được, không ức hiếp em, nhưng em phải hứa với anh một điều kiện”.
- “ anh như vậy mà không gọi là ức hiếp em”.
- “ hửm, ức hiếp em lúc nào.” Anh tỉnh bơ hỏi lại.
- “ vẫn còn ra điều kiện với em”.
Hoắc Cao Lãng khẽ gật đầu: “ so với việc chúng ta tiếp tục và một điều kiện em tự biết nặng nhẹ mà đúng không?”.
Trên gương mặt cô lập tức nở nụ cười ngọt ngào, ôm lấy cổ anh: “ nhưng điều kiện không được quá vô lý”.
Hoắc Cao Lãng hơi ngạc nhiên: “ đến Hoắc thị làm thực tập sinh”.
- “ không muốn”.
Lạc Hiểu Nhiên rất nhanh trả lời.
Anh khẽ nhíu mày, giọng nói có chút lạnh lùng: “ lý do”.
- “ làm nhân viên của anh, không biết được lúc nào anh nổi hứng lên lại lôi kéo em ra ức hiếp.
Em chỉ muốn duy trì quan hệ trong sáng với ông chủ và nhân viên thôi.”.
Nhìn dáng vẻ giải thích của cô, Hoắc Cao Lãng cảm thấy thú vị, anh nhếch môi mờ ám nói: “ theo như em nói anh chỉ cần nhìn thấy em là có hứng thú phải không”.
- “ không phải ý của em không phải như vậy”.
Lạc Hiểu Nhiên giải thích.
- “ còn nữa, ai muốn duy trì quan hệ trong sáng với em.”.
Lạc Hiểu Nhiên nhìn anh chưa kịp nói anh đã lên tiếng: “ anh không duy trì quan hệ trong sáng với em.
Không nói nữa đến Hoắc thị thực tập, Giang Kiêu sẽ sắp xếp cho em.
Không được làm trái”.
- “ anh vô lý”.
Lạc Hiểu Nhiên ấm ức.
- “ đối với em, anh lúc nào mà chẳng vô lý”.
Dứt lời anh liền bế cô vào bồn tắm thuận tiện điều chỉnh chế độ massage giúp cô thư giãn, thu xếp cho cô xong, anh liền đi đến vòi sen tự nhiên đứng tắm không chút ngại ngùng, Lạc Hiểu Nhiên nằm trong bồn nước lúc này đã nhắm chặt mắt.
Phần vì cô ngại, phần là cô quá mệt, cô buồn ngủ.
Lạc Hiểu Nhiên thật tình đã ngủ, lúc cô tỉnh lại đã nằm trong chăn trên người đã được thay chiếc váy ngủ nhẹ nhàng, cô khẽ đưa tay sờ bên cạnh thì đã lạnh, trên gối cũng không có dấu vết của người nằm, cô mở đèn đầu giường nhìn đồng hồ lúc này là ba giờ sáng.
Cô nằm thêm một lúc mới vén chăn ngồi dậy đi xuống giường cô mở cửa phòng đi ra, nhẹ nhàng đi về phía thư phòng, cô đẩy nhẹ cửa bước vào.
Cửa thư phòng mở ra, cũng vừa lúc Hoắc Cao Lãng rời mắt khỏi màn hình laptop, nhìn thấy bóng dáng nhỏ bước vào anh khẽ nhăn mày: “ đến đây nhanh”.
Lạc Hiểu Nhiên nhanh chân bước đến, vừa đến gần đã bị anh kéo ngồi lên đùi, vuốt hai cánh tay của cô, giọng điệu lạnh băng: “ sao không mặc thêm áo vào”.
Vừa nói vừa lấy chiếc áo phía sau lưng ghế choàng lên cho cô: “ chú ý sức khoẻ của mình một chút”.
Khoé miệng Lạc Hiểu Nhiên khẽ co giật: “em biết rồi, vừa nãy em không cảm thấy lạnh.”
- “ giờ này tại sao không ngủ thức làm gì”.
Giọng điệu Hoắc Cao Lãng vẫn không tốt.
Rõ ràng anh đang không vui vì việc cô bị lạnh vừa rồi.
- “ tỉnh dậy không thấy anh em hơi hoảng nên đến đây xem thử anh có ở nhà hay không?”.
Đối mặt với khuôn mặt không mấy dễ chịu của Hoắc Cao Lãng, Lạc Hiểu Nhiên bày ra dáng vẻ nũng nịu.
Hoắc Cao Lãng lạnh lùng liếc cô một cái, anh hờ hững nói: " gặp ác mộng à”.
- “ dạ, không có”.
Lạc Hiểu Nhiên không nghe anh trả lời, chỉ thấy anh nhìn chầm chầm vào mình: “ đã trễ rồi anh vẫn còn làm việc à.”
Anh thản nhiên gật đầu.
- “ anh làm việc trễ như vậy không tốt cho sức khoẻ”.
- “ lo cho anh à.”
- “ dạ”.
Hoắc Cao Lãng cười nhẹ, anh như thói quen xoa nhẹ gò má cô: “ như vậy mới đủ nuôi em.”.
Anh không cho cô trả lời liền nói: “ về phòng ngủ thôi”.
Anh bế cô về phòng đặt cô xuống giường chính mình cũng bước lên.
Vừa nằm xuống Lạc Hiểu Nhiên theo thói quen mà rút vào lòng anh.
- “ ngủ ngon bảo bối”.
Anh hôn lên trán cô.
Lạc Hiểu Nhiên ở trong lòng mỉm cười gật đầu.
M.n ơi đọc cmt, like với vote giúp mình với… ????????????????.