- “ em uống chút nước đi.” Mạc Lâm ga lăng đưa ly nước cho Lạc Hiểu Nhiên.
- “cám ơn anh”.
Lạc Hiểu Nhiên dùng hai tay lễ phép nhận lấy ly nước.
- “ không cần khách sáo”.
Mạc Lâm cười xua tay.
David cười nhẹ.
- “ đã bị doạ không nhẹ rồi đúng không?”.
- “ à, chỉ một chút thôi”.
Cô nhẹ giọng trả lời.
Nghe cô trả lời cả ba người đều mỉm cười, không nói đến vấn đề đó.
Giang Kiêu đánh giá Lạc Hiểu Nhiên một lượt sau đó nhoẻn miệng lên tiếng: “ Hiểu Nhiên, hiện giờ em đang làm gì”.
- “ em còn đang đi học”.
Lạc Hiểu Nhiên thành thật trả lời.
Câu trả lời của cô không chỉ làm cho Giang Kiêu giật mình, mà ngay cả Mạc Lâm và David cũng bị doạ không kém.
Riêng Mạc Lâm và David không thể tin được cô còn đang đi học.
Lạc Hiểu Nhiên bị ba ánh mắt bất ngờ nhìn chầm vào làm cô hơi mất tự nhiên khẽ ho một tiếng sau đó đảo ánh mắt nhìn đi chỗ khác.
Cả ba biết có phần thất lễ, khẽ cười nhẹ sau đó Mạc Lâm liền lên tiếng phá vỡ không khí ngượng ngùng: “ em có muốn ăn một chút gì đó không?”.
- “ không ạ, em không thấy đói”.
Mạc Lâm nhìn cô một chút mới lên tiếng trêu chọc: “ cái tên Hoắc Cao Lãng đó chăm sóc em như thế nào mà lại gầy rất nhiều.
Có phải cậu ấy bạc đãi em không”.
- “ không, anh ấy rất tốt với em”.
Lạc Hiểu Nhiên không cần suy nghĩ mà gấp gáp trả lời.
Lời của Lạc Hiểu Nhiên vừa dứt cả ba liền cười lên, Giang Kiêu đánh giá rất tốt về cô, anh lên tiếng: “ cậu ấy chọc em đấy, không cần phải hoảng lên như vậy”.
Anh chậm một chút mới tiếp tục nói: “ mà nếu Hoắc Cao Lãng có bạc đãi em, thì vẫn còn bọn anh giúp em dạy dỗ cậu ấy”.
Lạc Hiểu Nhiên lúc này thật sự đã bị chọc cười, cô liền cười một nụ cười thoải mái.
David nhìn thấy cô thật sự thoải mái thì mới lên tiếng động viên cô: “ Hiểu Nhiên em không cần phải lo lắng, mọi chuyện cứ để Cao Lãng giải quyết”.
- “ vâng”.
Lạc Hiểu Nhiên mỉm cười gật đầu.
Lạc Hiểu Nhiên trò chuyện cùng ba người đàn ông rất vui vẻ, mà không hay có một người phụ nữ đang đi về phía mình.
Người phụ nữ không biết từ lúc nào đã đến sau lưng cô, bà ta gật đầu vui vẻ chào ba người đàn ông, sau đó liền quay sang Lạc Hiểu Nhiên thái độ gay gắt thay đổi nhanh chóng.
- “ Tôi có chuyện cần nói, cô đi theo tôi một lúc “.
Bà ta khó chịu lên tiếng.
Nghe âm thanh vô tình của giọng nói quen thuộc vang lên, cả người Lạc.
Hiểu Nhiên cứng lại một lúc lâu sau cô mới quay đầu nhìn bà ta.
Không đợi cô lên tiếng Mạc Lâm đã nói: “ Kiều phu nhân, thất lễ rồi có chuyện gì cần nói cảm phiền bà hãy nói ở đây”.
Bà ta đưa ánh mắt khó xử nhìn Mạc Lâm gượng cười: “ cậu Mạc, tôi có một chút vấn đề cần nói riêng với cô ấy”.
Mặc dù, bà ta đang rất khó chịu nhưng vẫn phải tỏ ra vui cười với Mạc Lâm, bà ta biết rõ trong giới thượng lưu này, nhà họ Mạc cũng không dễ đối phó, tuy Mạc Lâm chỉ là con riêng, nhưng chỉ cần một tin tức không hay nào được truyền đến nhà họ Mạc, thì Kiều thị cũng phải biến mất trong âm thầm.
- “ em có muốn nói chuyện riêng với bà ta không”.
Mạc Lâm không tiếp tục nói với bà ta nữa mà quay sang hỏi ý kiến Lạc Hiểu Nhiên.
Lạc Hiểu Nhiên lúc này đang nhìn vào người phụ nữ trước mắt, cô bấu chặt tay mình để kiềm nén cơn xúc động đang dâng lên trong lòng mình.
Cô nhẹ gật đầu.
Mạc Lâm gật đầu nói: “ ừm”.
Bà ta vừa quay lưng định bước đi thì nghe giọng nói của Giang Kiêu vang lên, khiến bà ta phải khựng người lại, quay đầu lại nhìn.
- “ hi vọng đúng như bà nói chỉ là nói chuyện, bà cũng đã nghe qua con người của Hoắc Cao Lãng rồi đúng không?.
Nếu cô gái nhỏ này mất một sợi tóc nào thì bà cũng biết cái giá bà phải trả rất đắc”.
Giang Kiêu không có gì tốt chỉ có mắt nhìn người rất tốt, anh ấy vừa nhìn đã biết người phụ nữ này không phải tốt lành gì.
Anh ấy đành phải nhắc nhở bà ta một chút.
- “ cám ơn cậu Giang đã nhắc nhở”.
Dứt lời bà ta liền quay đầu bước đi.
Lạc Hiểu Nhiên cũng chậm bước đi theo bà ta.
Trong phòng khách của Kiểu gia, bà cụ Hoắc và Hoắc Nguyên Lãng đang bừng bừng lửa giận.
Bà cụ Hoắc vừa nhìn thấy Hoắc Cao Lãng liền nổi giận: “ con mang đứa con gái đó đến là có ý gì”.
Hoắc Cao Lãng nhìn hai người già trước mắt mà anh không có lấy một chút tình cảm, cười cười: “ ý gì là ý gì, ý của con rất rõ ràng, cô gái đó là người con chọn người con muốn.”
- “ Hoắc Cao Lãng”.
Bà cụ Hoắc liền gọi tên anh, bà cụ Hoắc tức giận đến đỏ hết mặt: “ con thật sự muốn đối đầu với bà nội”.
Anh cười cười, xua tay, cắt ngang lời nói của bà cụ Hoắc: “ con không đối đầu, nhưng mà con chỉ muốn mọi người được rõ ràng một chuyện”.
Nói tới đây anh đưa mắt nhìn Hoắc Nguyên Lãng sau đó nhìn về bà cụ Hoắc lạnh lùng nói, giọng nói không mang theo một chút hơi ấm: “ cuộc đời của con là do con quyết định, không ai được phép xem vào quyết định thay con, ngay cả bà nội cũng vậy”.
- “ Hoắc Cao Lãng, anh từ lúc nào mà có cái quyền tự quyết định cuộc đời mình”.
Hoắc Nguyên Lãng lúc này đã không còn nhịn được nữa, tức giận lên tiếng.
Hoắc Cao Lãng liếc mắt lặng lẽ quan sát sắc mặt của ông ta sau đó nhếch môi chậm rãi lên tiếng thái độ không có một chút gì là gấp gáp: “ đã từ rất lâu rồi”.
Mặc dù đã cố gắng nhẫn nhịn nhưng Hoắc Nguyên Lãng vẫn không kiềm chế, cất giọng oán trách: “ thật sự loạn rồi, anh không coi tôi và bà nội của anh ra gì đúng không”.
Hoắc Cao Lãng nhìn ông ta đôi chân mày nhíu chặt từ giãn ra, anh cười một cách tự nhiên như thể câu nói của ông ta rất buồn cười: “ ông muốn nghe câu trả lời như thế nào”.
- “ anh”.
Hoắc Nguyên Lãng tức giận bóp chặt tay mình đến tê.
Hoắc Cao Lãng không muốn tốn nhiều thời gian đôi co ở đây chỉ vì một vấn đề anh không muốn liên quan liền nói: “ chuyện hôm trước con nói mong bà nội hiểu, bà nội sau này cũng đừng xen vào cuộc sống của con nữa”.
Hết lời cần nói anh liền xoay đi ra, vừa đi đến cửa liền bị bà cụ Hoắc gọi lại.
- “ Hoắc Cao Lãng, con đứng lại”.
Hoắc Cao Lãng không xoay người lại mà chỉ đứng đó.
Bà cụ Hoắc nhìn theo bóng lưng của anh mà nói: “ con nhất định phải kết hôn cùng con gái của Kiều gia”.
- “ cuộc hôn nhân này có lợi ích gì”.
Hoắc Cao Lãng không vui lên tiếng.
- “ con không cần biết”.
Hoắc Cao Lãng thật sự đã hết kiên nhẫn rồi anh vừa bước đi bà cụ Hoắc liền nói một câu khiến anh khựng người lại như không tin vào tai mình.
- “ nếu con phản đối cuộc hôn nhân này, bà nội nhất định sẽ làm cho con thân bại danh liệt, đến lúc đó con sẽ biết được nếu con không có gì trong tay đứa con gái ham lợi đó có còn muốn ở bên con nữa không?.
Người như cô ta có đáng để con phải đánh đổi không?.
Con tự mình mà nghĩ đi”.
Hoắc Cao Lãng lúc này xoay người lại, gương mặt mất đi vẻ ấm áp, anh nhìn chằm chằm vào bà cụ Hoắc, anh không thể tin được bà vì cuộc hôn nhân này mà đem sự nghiệp ra uy hiếp anh, bà nghĩ anh quá vô dụng đến mức phải dựa vào cái danh nhà họ Hoắc mới sống được hay là bà quá xem thường anh.
Hoắc Cao Lãng lạnh lùng nhếch miệng: “ bà đã suy nghĩ kĩ chưa.”
Bà cụ Hoắc không trả lời.
- “ bà nội muốn làm lúc nào con cũng sẵn lòng”.
Dứt lời anh liền quay người đi ra khỏi đó, lần này anh không dừng lại một phút nào nữa.
Đối với anh cuộc nói chuyện này chỉ làm mất thời gian của anh..