David và Mạc Lâm đứng bên cạnh khẽ cười.
Mạc Lâm nhìn Giang Kiêu nhướng mắt nói: “ sao nào, tôi nói có sai không?”.
Giang Kiêu hiểu ý Mạc Lâm nói gì liền nhẹ gật đầu: “ chẳng trách lão Hoắc nhà chúng ta lại đứng ngồi không yên”.
Lời Giang Kiêu vừa dứt cả ba liền cười rộ lên.
- “ cậu cẩn thận mồm miệng của mình đấy, nói cho cậu biết cô gái nhỏ đấy là bảo bối của cậu ta”.
Mạc Lâm đe doạ Giang Kiêu.
Giang Kiêu cũng thuộc dạng thích trêu chọc Hoắc Cao Lãng không sợ chết như Mạc Lâm khinh thường nói: “ ông đây không thèm quan tâm đến”.
Mạc Lâm vừa định nói thêm gì nữa thì Hoắc Cao Lãng và Lạc Hiểu Nhiên đã đến nơi.
- “ đến muộn như vậy”.
David thong thả lên tiếng hỏi.
- “ừ, xảy ra một chút chuyện”.
Hoắc Cao Lãng tự nhiên trả lời sau đó quan tâm Lạc Hiểu Nhiên: “ em có đau chân không? Hay là qua kia ngồi chút”.
Lạc Hiểu Nhiên nhìn anh nhẹ cười: “ không sao, không cần phải phiền phức như vậy”.
- “ ừm, không thoải mái thì nói với anh”.
Hoắc Cao Lãng hành động tự nhiên vén mấy sợi tóc loã xoã trước mặt cô.
Ba người đứng bên cạnh bất ngờ bị nhét đầy một miệng thức ăn chó.
Cả ba lập tức đen mặt.
Mạc Lâm bất bình này này nói: “ hai người dừng lại, đừng có ngược đám cẩu độc thân chúng tôi nữa”.
Lúc này, Lạc Hiểu Nhiên mới nhớ đến cô ngại ngùng gật đầu chào.
Cô nhìn người đàn ông lạ mặt trước mắt gật đầu chào nhẹ một cái, lúc này Hoắc Cao Lãng mới lên tiếng: “ cậu ta tên Giang Kiêu là bạn của anh” sau đó chỉ tay về phía Mạc Lâm và David “ hai người này em biết rồi đúng không”.
Lạc Hiểu Nhiên gật đầu sau đó nhìn ba người đàn ông: “ chào mọi người”.
- “ cô gái nhỏ em có thể gọi em là gì”.
Giang Kiêu hỏi.
- “ à Lạc Hiểu Nhiên cứ gọi em là Hiểu Nhiên là được rồi”.
Giang Kiêu gật đầu khen gợi: “ cái tên rất đẹp”.
- “ cám ơn anh”.
- “ em bao nhiêu tuổi rồi”.
Giang Kiêu tiếp tục hỏi tiếp.
Lạc Hiểu Nhiên vừa định trả lời, thì liền nghe giọng nói của Hoắc Cao Lãng vang lên: “ cậu đủ rồi, cậu muốn chuyển công tác đúng không”.
Giang Kiểu bỗng chốc trừng mắt nhìn Hoắc Cao Lãng, vẻ mặt vô cùng bất mãn: “cái gì chứ chuyện này có liên quan gì đến vấn đề chuyển công tác, cậu là công tư không rõ ràng”.
Mạc Lâm và David đứng bên cạnh không có ý định lên tiếng, vui vẻ đứng xem Giang Kiêu tìm đường chết như thế nào.
Hoắc Cao Lãng không để ý đến Giang Kiêu anh quan tâm Lạc Hiểu Nhiên: “ em có đói bụng không?”.
- “ em không đói, anh bận việc gì thì làm đi, không cần lo lắng cho em”.
Lạc Hiểu Nhiên có nghe chị Lưu nói qua thường những bữa tiệc như vậy đa số là nói về công việc.
Giang Kiêu nhìn bộ dáng của hai người sau đó cười lên: “ Hiểu Nhiên à, em gọi cậu ta là anh à”.
Lạc Hiểu Nhiên thành thật gật đầu.
Giang Kiêu vẫn là bộ dáng không sợ chết tiếp tục nói: “ không đúng, anh đoán em chỉ mới hơn hai mươi tuổi thôi.
So với tuổi tác của cậu ta em nên gọi là chú Hoắc thì mới lễ phép”.
Nói xong khoé môi của anh ta còn nở một nụ cười rạng rỡ.
Lạc Hiểu Nhiên trong phút chốc im bật khoé môi cong lên nụ cười nhẹ đưa mắt nhìn Hoắc Cao Lãng thấy anh mặt đã đen tối lại.
David và Mạc Lâm thì lời nói của Giang Kiêu vừa dứt liền cười.
- “ Chú Hoắc ….
Chú Hoắc”.
David thuận miệng lặp lại hai lần sau đó gật đầu cảm thán: “ nghe hay đấy”.
Mạc Lâm cũng không bỏ qua cơ hội trêu chọc: “ Hiểu Nhiên về sau phải gọi là chú Hoắc biết không”.
Hoắc Cao Lãng lúc này đã nheo mắt lạnh lùng nhìn ba người bạn trời đánh của mình, anh cũng không thua thiệt, khoé miệng lạnh lùng nhếch lên: “ sau này em cũng phải gọi mấy tên này là chú xưng cháu biết không?”.
Lạc Hiểu Nhiên nhất thời bị đưa vô cuộc xưng hô này đầu cô nổi đầy vạch đen, mở mắt to nhìn hết người này đến người kia.
Cảnh tượng vui vẻ ở đây đã thu hút mọi ánh mắt, trong đó vài ánh mắt không vui đang đi tới phía bàn của Hoắc Cao Lãng.
- “ Cao Lãng, con đến muộn như vậy”.
Nghe âm thanh không mấy vui vẻ vang lên sau lưng, lúc này Hoắc Cao Lãng và Lạc Hiểu Nhiên mới xoay người lại, tay Hoắc Cao Lãng vẫn để bên eo Lạc Hiểu Nhiên.
Lạc Hiểu Nhiên vừa xoay lại nhìn thấy bà cụ Hoắc và bên cạnh có một người đàn ông nhìn khá giống Hoắc Cao Lãng, cả người cô nhất thời run bật lên.
Bàn tay của Hoắc Cao Lãng nhẹ siết eo cô, ý bảo cô bình tĩnh.
- “ cháu chào bà”.
Cô cúi thấp đầu lễ phép trả lời bà.
- “ tại sao cô lại ở đây, nơi này hạn người như cô có thể bước chân vào sao”.
Bà cụ Hoắc không thèm nhìn Lạc Hiểu Nhiên mà nổi giận mắng cô.
- “ cô ấy là hạn người như thế nào”.
Giọng Hoắc Cao Lãng lúc này đã không còn độ ấm khiến người nghe không rét mà run.
Hoắc Cao Lãng của những lúc như thế này mới thật sự đáng sợ, gương mặt không chút biểu cảm, lời nói thì không có phần nào là nhường nhịn.
Bà cụ Hoắc cũng không phải là người hiền lành, nhìn đứa cháu trai vì một đứa con gái mà chống đối lại mình, khoé miệng bà co giật muốn nói gì đó.
Hoắc Cao Lãng gì gương mặt bà cụ Hoắc anh bà muốn nói gì, anh nhanh chóng xoay mặt Lạc Hiểu Nhiên vào ngực của mình sau đó dùng hai tay bịt tai cô lại, anh không muốn cô phải nghe những chuyện không nên nghe.
Quả thật như Hoắc Cao Lãng đoán đúng giây phút anh vừa bịt lỗ tai Lạc Hiểu Nhiên lại thì lời nói của bà cụ Hoắc cũng được vang lên: “ gái hầu rượu là hạn người như thế nào mà con lại mang đến đây để làm mất mặt Hoắc gia của chúng ta phải không”.
Bà cụ Hoắc từ sau khi gặp Lạc Hiểu Nhiên ở biệt thự của anh, thì đã lập tức cho.
người điều tra lý lịch của cô.
Mặt của Hoắc Cao Lãng lúc này đã đen kịt lại, anh không biết cô gái trong lòng có nghe được lời không hay không nhưng cô giật bắn mình và sau đó liền run rẩy.
Anh đau lòng ôm lấy đầu cô dựa sát vào ngực mình, anh khẽ hôn lên đó một cái liền dùng giọng điệu nhẹ nhàng nói bên tai cô: “ đừng sợ, anh ở đây”.
Lạc Hiểu Nhiên lúc này ngước đầu lên nhìn anh, đôi mắt đỏ đã long lanh nước mắt, cô khẽ gật đầu.
Hoắc Cao Lãng nhìn cô gái nhỏ của mình bị uỷ khuất thì đau lòng khôn siết, sau khi đã trấn an cô xong, lúc này anh mới ngước mặt lên nhìn xung quanh sau đó nhìn thẳng vào bà cụ Hoắc vẻ mặt lạnh lùng đến đáng sợ, tất cả mọi người đều không tin được rằng người đàn ông mới vừa ôn nhu nhẹ nhàng dỗ dành cô gái nhỏ trong lòng giờ đây đã là bộ mặt hoàn toàn đáng sợ.
- “ con hay cô ấy đều không phải là người làm mất mặt Hoắc gia”.
Hoắc Cao Lãng chậm rãi lên tiếng nhưng âm thanh càng lúc càng lạnh đến thấu xương.
David, Mạc Lâm và Giang Kiêu lúc này đã biết Hoắc Cao Lãng đã đến tận cùng của tức giận, bởi vì chỉ khi mặt của Hoắc Cao Lãng không mặn không nhạt không còn chút hơi ấm này là đáng sợ nhất.
Ở trước mặt bà cụ Hoắc và Hoắc Nguyên Lãng cả ba cũng không dám chen vào cuộc nói chuyện này, bởi vì cả ba đều biết hai người già trước mặt này, là hai người già ngoan cố, hai lão ngoan đồng cố chấp luôn muốn mọi người phải làm theo ý mình, luôn cho mình là đúng.
Hoắc Cao Lãng lẳng lặng nhìn gương mặt tức giận của bà cụ Hoắc sau đó mới không mặn không nhạt lên tiếng: “ người làm Hoắc gia mất mặt chính là bà nội”.
Câu nói này đã rõ ràng được ý của Hoắc Cao Lãng, mọi chuyện đều là tự bà cụ Hoắc làm ra.
Bà cụ Hoắc bị lời nói của Hoắc Cao Lãng làm cho tức giận đến mức mặt biến sắc lúc trắng lúc đỏ, bàn tay rung rung chỉ vào mặt Hoắc Cao Lãng.
Hoắc Nguyên Lãng đứng bên cạnh thấy biểu hiện của bà thì hoảng hốt đỡ lấy bà: “ mẹ, đừng tức giận, không tốt cho sức khoẻ”.
Lúc này, ông mới tức giận nhìn Hoắc Cao Lãng: “ Con dám ăn nói với bà nội như vậy”.
Ông vừa nói ánh mắt vừa bắn ra tia lửa nhìn chằm chằm vào cô gái nhỏ đứng bên cạnh Hoắc Cao Lãng.
Hoắc Cao Lãng cũng chẳng ngán gì vẻ mặt lạnh lùng nhìn vào ông vừa định mở miệng thì lúc này người dẫn chương trình đã bước lên sân khấu tuyên bố bắt đầu buổi tiệc..