Hoắc Cao Lãng nhìn theo bóng lưng cô khuất khỏi cửa phòng, anh ngồi xuống sofa đột nhiên thích thú nỡ nụ cười bất đắc dĩ, lần đầu tiên anh thấy cô là vì bị thu hút ở vẻ ngoài xinh xắn, càng tiếp xúc anh càng thấy thích thú, chuyện đêm qua là chuyện không ngờ, anh không ngờ cô sẽ chủ động tìm đến anh ra điều kiện, anh càng không ngờ cô làm ở đó nhưng lại thật sự không như anh nghĩ, khi chạm phải cái màng mỏng manh đó, anh vô cùng bất ngờ nhưng anh biết giây phút anh mà dừng lại thì anh không thể giữ cô được.
Chỉ cần anh dứt khoát đi đến bước cuối cùng sau này anh sẽ có rất nhiều cách để gặp cô.
Sáng nay, là một trong những cách mà anh muốn giữ cô bên cạnh mình, chỉ cần cô nhận lấy khoản tiền đó, sau này anh sẽ dùng tiền để trói buộc cô, nhưng mà cô gái nhỏ này rất thông minh, cô nhìn ra được ý đồ của anh.
Anh đi lại tủ đầu giường mở tủ ra lấy ra một tấm hình, anh nhếch môi, anh gọi đi một cuộc điện thoại, chưa đến năm phút đã có người gõ cửa phòng.
- “ vào đi”.
Anh hờ hững lên tiếng.
Người ngoài cửa liền đẩy cửa đi vào, cúi chào: “ ông chủ”.
- “ trong vòng mười phút, tôi muốn có tất cả thông tin về cô gái này”.
Anh đưa tấm hình của cô.
Đây là đêm qua trong lúc cô ngủ anh đã lấy được từ trong túi xách của cô.
- “ vâng, tôi đi làm ngay ông chủ”.
Người đàn ông cúi chào rồi nhanh chóng đi ra ngoài.
Chưa tới mười phút, người đàn ông đã đứng trước mặt anh đưa toàn bộ thông tin của cô cho anh.
Nhìn một lượt anh cười lạnh: “ thật thú vị”.
Vừa ra khỏi nhà Hoắc Cao Lãng cô phải đi một đoạn rất xa mới đón được xe, chân cô vừa đau vừa mỏi đi đến bủn rủn, đến tới bệnh viện thì bà ngoại cô đã nằm ở phòng cấp cứu, bệnh suy tim của bà đã ở giai đoạn nguy hiểm.
Lúc Lạc Hiểu Nhiên vừa đến phòng cấp cứu thì ông bác sĩ hôm trước cũng vừa bước từ trong phòng cấp cứu ra, nhìn thấy cô ông liền nói: “ cháu lên phòng gặp bác”.
Lạc Hiểu Nhiên cũng không kịp suy nghĩ đi theo lên phòng ông ấy, vừa ngồi xuống ông ấy liền nói: “ cháu đã quyết định chưa, bệnh suy tim của bà ấy không thể kéo dài thêm nữa.”
- “ dạ, phẫu thuật cho bà cháu”.
Lạc Hiểu Nhiên không nghĩ ngợi liền gật đầu đồng thời lấy tấm séc trong túi xách ra đưa cho ông ấy.
Nhận tấm séc ông ấy nhìn cô với ánh mắt hơi kinh ngạc, sau đó ông ấy không nói gì chỉ gọi đi một cuộc điện thoại.
Căn dặn sắp xếp phòng thuật cho bà cô, cúp điện thoại ông ấy liền trấn an cô.
- “ cháu yên tâm đi, bác chắc chắn bà cháu sẽ không sao”.
- “ dạ, cám ơn ”.
Lạc Hiểu Nhiên cúi chào ông ấy quay người ra khỏi phòng.
Vừa ra đến cửa thì liền nghe ông ấy nói.
- “ cô bé quay về ăn uống đầy đủ, ca phẫu thuật có thể khá lâu, bác sợ cháu sẽ không đủ sức để đợi bà cháu”.
- “ dạ, cháu biết rồi”.
Lạc Hiểu Nhiên mỉm cười với ông ấy.
Cô một mình ngồi ngoài phòng giải phẫu, nhìn chằm chằm vào đèn nhấp nháy đỏ trước cửa phòng, tay cô vặn vào nhau, lòng bất ổn.
Không biết qua bao lâu, cửa phòng rốt cục mở ra, cô đứng lên, lại cảm thấy thế giới là một mảnh mơ hồ, cứ như vậy ngã xuống ghế nghỉ chân, quá nhiều áp lực khiến cô không chịu nổi.
Trong phòng bệnh, ấm áp ôn hoà, không có cảm giác lạnh băng của bệnh viện, có lẽ là vì tâm trạng không tệ.
Giải phẫu rất thành công, thậm chí có thể nói là hoàn mỹ, lại qua mấy ngày nữa, rồi không lâu sau, sức khoẻ của bà ngoại lại như thường.
Lạc Hiểu Nhiên cặm cụi lau tay cho bà, vừa hỏi thăm: “ bà ngoại hôm nay có khoẻ hơn nhiều không”.
- “ hôm nay đã đỡ hơn nhiều rồi”.
Bà ngoại gật gật đầu trả lời.
Bà ngoại gương mặt hiền dịu nhìn cô, khoé mắt hơi ươm ướm nước mắt: “ Hiểu Nhiên, bà ngoại bệnh như vậy đã vất vả cho con rồi”.
Lạc Hiểu Nhiên vội lắc đầu: “ không vất vả, bà ngoại đừng nói như vậy con không gánh nổi lời này.”
Bà nắm lấy tay cô, suy nghĩ một lúc mới lên tiếng: “ con đã liên lạc được với mẹ con chưa”.
Nghe nhắc tới bà ấy, cô chợt sững sốt không biết phải nói như thế nào, im lặng một lúc mới nói dối: “ con không gặp được mẹ”.
- “ vậy tiền ở đâu con làm phẫu thuật cho bà”.
Nghe câu trả lời của cô, bà ngoại liền hỏi.
- “ con mượn của bạn”.
Lạc Hiểu Nhiên tiếp tục nói dối, không còn cách nào khác để trả lời câu hỏi này ngoài nói dối.
- “ được rồi, bà ngoại không cần lo lắng, bà cứ yên tâm nghỉ ngơi”.
Cô nói lãng chuyện khác.
Bà ngoại gật đầu.
Thời gian này, bà ngoại ở lại bệnh viện cô cũng không quá vất vả, không biết vì nguyên nhân gì mà bác sĩ và y tá ở đó rất ân cần với bà ngoại, có những hôm cô đi học về trễ khi tới bệnh viện thì bà ngoại đã ăn cơm và uống thuốc.
Trước cổng trường đại học D, một chiếc xe thương vụ màu đen đang đậu ở đó, người đàn ông ngồi trên xe đôi mắt chăm chú nhìn vào cổng trường đại học, vẻ mặt lạnh lùng, vừa thấy bóng dáng người mình cần gặp vừa bước ra khỏi cánh cổng trường đại học, anh liền đưa cho tài xế một ánh mắt, người tài xế liền biết, nhanh chóng mở cửa xe đi xuống đi nhanh về phía trước.
Lạc Hiểu Nhiên vừa mới bước ra cổng trường liền bị một người đàn ông chặn lại, khi cô còn đang không hiểu chuyện gì xảy ra thì anh ta liền nói.
- “ Hoắc tổng cần gặp cô một chút”.
Lạc Hiểu Nhiên hơi nhăn mài kèm theo sũng sốt khi nghe cái tên “ Hoắc tổng” này, tại sao anh lại ở đây, chắc là anh tìm nhầm người rồi, cô không trả lời anh ta liền đi ngược hướng lại, anh ta cũng không đuổi theo nhưng lúc này điện thoại cô đột ngột reo lên, thấy số máy này cô cũng hơi khó chịu, đã hơn một tuần nay cứ gọi cho cô, nhưng số lạ cô không bắt máy, khi cô vừa ấn tắt, thì điện thoại lập tức reo liền, làm liên tục đến mấy lần cô thật sự chịu hết nổi vừa bắt máy lên chưa kịp nói liền nghe bên kia có một giọng nói lạnh lùng truyền tới.
- “ một là em ngoan ngoãn bước lên xe, hai là tôi sẽ trực tiếp đi xuống bế em lên, em chọn đi”.
Hoắc Cao Lãng sợ cô không lên liền kèm theo một câu: “ tôi cho em mười giây quay đầu đi lại xe, còn nếu em muốn tôi bế em thì em cứ đi thẳng”.
Không kịp cho cô trả lời liền cúp máy.
Lạc Hiểu Nhiên thật sự khó chịu, nhưng cũng phải quay người đi lại xe, cũng may là hôm nay Lưu Hiểu không đi cùng cô nếu không sẽ không biết giải thích như thế nào..