Hoắc Cao Lãng nắm tay Lạc Hiểu Nhiên đi xuống nhà lần nữa đã là bữa cơm tối.
Sự thật chứng minh, nếu như một đôi vợ chồng ngủ thẳng từ buổi trưa đến buổi tối, thì khó tránh người khác suy nghĩ nhiều.
Nhưng người nào đó lại ung dung thản nhiên tự đắc ôm cô đi xuống lầu, vẻ mặt không hề có chút xấu hổ gì cả, sau đó còn táo bạo ôm cô đi tới ghế sofa ngồi xuống.
Những người giúp việc quanh quẩn ở trong nhà và bà quản gia hình như đều đang nhìn chằm chằm vào họ, mặt Lạc Hiểu Nhiên ngay lập tức đỏ bừng, cô đẩy người đàn ông bên cạnh ra, nhỏ giọng trách móc, "Đều tại anh”.
Xưa nay anh luôn là người thông minh nhưng lúc này lại giả ngu: “Là sao?”
Hai gò má cô tức giận càng đỏ hơn: “ anh còn không hiểu”.
Hoắc Cao Lãng ôm vai kéo cô lại gần, nhân lúc cô không để ý hôn nhẹ lên môi cô một cái.
- “Anh” Lần này mặt Lạc Hiểu Nhiên vốn đã ửng hồng nay lại càng như chân trời hoàng hôn, cô đấm nhẹ vào người anh, “Anh lưu manh”.
Bà quản gia ở gần đó nhìn hành động của cô thì khẽ cười.
Ở trong mắt bà ấy hành động vừa rồi của Lạc Hiểu Nhiên mới đúng thật với số tuổi của cô, trước kia cô quá kiêng dè, quá ép mình mạnh mẽ.
Trên mặt bà quản gia tràn đầy ý cười chào hỏi Lạc Hiểu Nhiên: “ Hiểu Nhiên dậy rồi à”.
Lạc Hiểu Nhiên dừng lại động tác vừa rồi, hơi xấu hổ nhìn bà quản gia cười nhẹ trả lời, “Dạ.”
- “ bữa tối đã chuẩn bị xong.
Ông chủ có muốn dùng ngay không”.
Bà quản gia hỏi Hoắc Cao Lãng.
Tay Hoắc Cao Lãng vẫn ôm ở eo Lạc Hiểu Nhiên hỏi: “ em có muốn dùng bữa tối luôn không”.
Lạc Hiểu Nhiên giống như thiếu nữ khép nép bên cạnh Hoắc Cao Lãng, gật nhẹ đầu, “Dạ.”
Bà quản gia trả lời: “ tôi đi sắp xếp bàn ăn ngay”.
- “ cám ơn bác”.
Lạc Hiểu Nhiên lễ phép nói.
- “ khách sáo như vậy làm gì, bổn phận của bác”.
Bà quản gia thân thiện ân cần nói.
Hoắc Cao Lãng nắm tay cô đi đến bàn ăn, trên bàn ăn anh không ngừng gấp đồ ăn cho cô.
Lạc Hiểu Nhiên nhìn đồ ăn trong chén, trong miệng vẫn chưa nuốt hết, cô trợn to mắt, gấp gáp nuốt đồ ăn trong miệng rồi nói: “ anh, đừng gấp nữa, em ăn không hết”.
Lúc này Hoắc Cao Lãng nhìn về phía cô thản nhiên nói: “ ăn không hết buổi tối làm sao có sức”.
Lạc Hiểu Nhiên nhìn xung quanh chắc ăn không ai nghe thấy lời này cô mới thở nhẹ, nghiêm mặt nhìn anh: “ anh đừng có mở miệng là nói đến mấy chuyện này được không, lưu manh đội lốp doanh nhân là anh đấy”.
Lời mắng của cô làm Hoắc Cao Lãng càng thêm đắc ý, nghiêng mắt nhìn cô: “ còn sức để mắng anh vậy thì buổi tối chúng ta tiếp tục.
Cùng em mà anh không nói nhưng việc này, anh còn không bằng lưu manh”.
- “anh…” Lạc Hiểu Nhiên ấm ức cúi đầu ăn cơm, không thèm đôi co với anh.
Nhìn biểu cảm đáng yêu này của cô, thì Hoắc Cao Lãng cười: “ ăn nhiều một chút, nghe lời thì buổi tối xem xét có thể tha cho em”.
- “ thật không.” Lạc Hiểu Nhiên nhìn anh nghi ngờ hỏi.
- “ cùng ngủ chung một giường em không tin tưởng anh thế này chung quy cũng không tốt lắm đâu”.
Anh nói.
Lạc Hiểu Nhiên thở dài một hơi nhỏ giọng nói: “ quả thật đối với những chuyện này anh không đáng tin thật mà”.
- “ em lẩm bẩm cái gì thế”.
Hoắc Cao Lãng nghe rõ cô nói gì nhưng vẫn cố tình hỏi lại.
- “ em có nói gì đâu, em ăn đây”.
Lạc Hiểu Nhiên giật nảy mình trả lời.
Thấy dáng vẻ này của cô mới hài lòng gật đầu tiếp tục ăn cơm, không trêu cô nữa.
Ăn cơm xong, Hoắc Cao Lãng liền đi đến thư phòng, vừa đi vào phòng đã lập tức mở máy tính lên, và đọc một đóng văn kiện.
Điện thoại bên cạnh reo lên, Hoắc Cao Lãng lật xem xấp văn kiện trong tay, không xem là ai liền bắt máy lên còn giọng điệu thì không lạnh không nhạt nói: “ có việc gì”.
Anh như đoán được người bên kia là ai.
- “ chúng tôi đang ở King cậu qua một chút không.
Sẵn đưa em dâu đến ra mắt chúng tôi.” Kèm theo tiếng nhạc ồn ào là giọng nói của Mạc Lâm truyền đến.
Hoắc Cao Lãng nhăn mày, giọng nói không hề có chút cảm xúc: “ tôi đang bận”.
Trả lời ngắn gọn liền cúp máy.
Sau khi ăn tối xong Lạc Hiểu Nhiên nghe anh nói vẫn còn ít việc phải làm nên cô liền lên phòng mình xem ti vi.
Đến chín giờ vẫn chưa thấy Hoắc Cao Lãng quay về phòng, cô suy đi nghĩ lại, cô thấy vẫn nên xuống dưới nhà hâm nóng sữa và bưng vào thư phòng của anh.
Lúc cô đẩy nhẹ cười đi vào thì thấy anh đang đăm chiêu nhìn màn hình máy tính, anh hơi nhăn mày rồi dựa lưng vào ghế ngửa cổ lên nhắm mắt lại, cả quá trình anh không phát hiện ra cô.
Lạc Hiểu Nhiên dừng bước chân lại, cô không cẩn thận làm cốc sữa trong tay chạm vào thành cửa.
Đây chỉ là một tiếng động rất nhỏ thôi mà Hoắc Cao Lãng cũng có thể nghe thấy.
Anh mở mắt đã thấy một người phụ nữ mặt đầy lúng túng đứng ở trước cửa.
Hoắc Cao Lãng đứng dậy đi nhanh về phía cô: “ sao vậy, tay em có bị bỏng không”.
Sữa đổ một ít trúng tay cô.
Tay Lạc Hiểu Nhiên không bị bỏng.
Cô lắc đầu nói: “Em không bị bỏng, em mang sữa cho anh uống, anh bận lắm sao?”
Con mắt sắc sảo của Hoắc Cao Lãng quét một vòng trên gương mặt cô, xác định cô chỉ mới vừa vào không lâu, lúc này anh mới nhấp môi nói: “ sau này đừng làm mấy việc này, để người giúp việc làm.
Buổi tối anh không có thói quen uống sữa”.
- “ vâng, em biết rồi, để em đem đi cất”.
Nói xong liền muốn quay người đi.
Hoắc Cao Lãng liền ôm eo cô: “ không vui sao.”
Lạc Hiểu Nhiên không nói lời nào.
Hoắc Cao Lãng vươn tay cầm lấy cốc sữa trong tay Lạc Hiểu Nhiên tay còn lại ôm eo cô đi tới bàn làm việc, anh đặt cốc sữa ở trên rồi ung dung nhìn cô.
Dáng vẻ bình tĩnh như thường của anh hình như thật sự là không có gì xảy ra cả: “ anh chỉ là không muốn em cực khổ, buổi tối cứ ngủ trước không cần phải thức đợi anh biết không.”
- “ những cái này có gì gọi là cực khổ”.
Lạc Hiểu Nhiên suy nghĩ một lát rồi mới mở lời hỏi vào trọng điểm: “ Cao Lãng, có phải Hoắc thị xảy ra vấn đề gì không”.
Ánh mắt Hoắc Cao Lãng sâu xa nhìn cô, rất nhanh liền bình tĩnh nói: “ không có, sao em hỏi như vậy.”
- “ gần đây em thấy anh rất bận và hình như anh cũng không được thoải mái.
Có phải có liên quan gì đến em không.”
Hoắc Cao Lãng nhìn cô gái nhỏ trước mặt, cô rất thông minh: “ em nghĩ nhiều rồi, có gì mà liên quan đến em”.
Ánh mắt Hoắc Cao Lãng sâu xa, ánh sáng của bóng đèn trên đầu chiếu vào gương mặt vô cùng anh tuấn của anh, làm ngũ quan của anh có vẻ càng nổi bật hơn, giọng nói của anh khàn khàn, không giống như bàn ngay lúc này một chữ anh cũng không chịu nói.
Nhưng anh vẫn chọn cách tránh nói vào vấn đề chính: “ đúng là gần đây Hoắc thị có một chút vấn đề, nhưng là do những hợp đồng bên Anh quốc không được như ý muốn, nên anh mới bận rộn và có chút không thoải mái.
Quả thật cũng không có gì nghiêm trọng”.
- “ bà xã, em chỉ nên toàn tâm toàn ý làm bà Hoắc thôi đừng có suy nghĩ lung tung”.
Trong không gian yên tĩnh này dường như chỉ có tiếng hô hấp của hai người, hết lần này đến lần khác, câu nói cuối cùng được thốt ra bằng giọng nói trầm thấp mộc mạc của anh đã dần dần loại bỏ sự bất an trong cô.
Lạc Hiểu Nhiên mím môi, cô cọ trán mình vào trán của anh, cô cảm nhận được hô hấp nóng bỏng của anh đang ở trên người mình.
Cô thật sự đã dần dần sự thấp thỏm trong lòng mình: “ em đâu có suy nghĩ lung tung, em chỉ sợ mình làm cản trở công việc của anh thôi.”
- “ cái đầu nhỏ này suốt ngày em nghĩ đi đâu vậy”.
Anh dùng ngón trỏ đụng nhẹ vào trán cô khẽ mắng.
Hoắc Cao Lãng nghiêng đầu hôn nhẹ lên môi cô một lúc rồi rời đi: “ đối với anh, em là sự ưu tiên không phải là lựa chọn.
Nên em đừng nghĩ ngợi nhiều, cứ an lòng ở bên anh.”
Lạc Hiểu Nhiên cảm động ôm lấy cổ anh, nhìn anh chân tình: “ ừm, em biết rồi.
Chúng ta hãy coi nhau là sự ưu tiên của nhau.”.