Lạc Hiểu Nhiên trợn mắt nhìn anh trơ mặt nói, cô xì một tiếng: “ bà cũng đâu phải của anh”.
Hoắc Cao Lãng cười cười nói: “ tương lai sẽ là bà của anh, vậy được không?”.
- “ không”.

Lạc Hiểu Nhiên chu môi lên trả lời.
Hoắc Cao Lãng chỉ cưng chiều nhìn cô.
Bà ngoại nhìn Lạc Hiểu Nhiên thì khẽ lắc đầu nói: “ Hiểu Nhiên không được như vậy”.
Lạc Hiểu Nhiên liền cúi đầu lẩm bẩm nói: “ con vào phòng thay đồ”.

Nói xong liền quay người đi.
Bà ngoại và Hoắc Cao Lãng nhìn theo bóng dáng Lạc Hiểu Nhiên thì hai người liền nhìn nhau cười nhẹ.
Buổi tối Hoắc Cao Lãng sắp xếp ở phòng của Lạc Hiểu Nhiên.
Lạc Hiểu Nhiên cùng bà ngoại chuẩn bị cơm tối xong, bà ngoại liền nói: “ con đi gọi Tiểu Lãng ra ăn cơm”.
- “ Dạ”.

Dứt lời liền quay lưng đi.
Cốc….cốc…
Cô gõ cửa mấy lần vẫn không có động tĩnh, cô kiên nhẫn gõ thêm hai lần nữa.
- “ Cao Lãng, Cao Lãng.”
Vừa gõ vừa gọi cũng không có động tĩnh gì, cô đẩy tay nắm cửa thì không có khoá, cô tò mò đẩy nhẹ cửa vào, vừa mới hé cửa liền bị một lực mạnh kéo vào, cô hoảng hốt chưa kịp la lên đã bị một bàn tay che miệng lại.

Thật ra Hoắc Cao Lãng vẫn luôn đứng ở trước cửa, anh chỉ là đang chờ đợi cô đẩy cửa bước vào thôi, không ngoại dự đoán của anh, cô không thấy anh trả lời cũng đẩy cửa bước vào anh liền kéo cô vào phòng, nhân lúc cô chưa kịp la lên anh đã che kín miệng cô lại, trước khi anh thả cô ra còn không quên nhìn xem bên ngoài một lượt mới đóng cửa lại.
Cánh cửa vừa đóng anh liền thả cô ra, Lạc Hiểu Nhiên liền nói: “ anh làm gì vậy.

Em gọi cả buổi anh vẫn không trả lời định hù chết em sao”.
- “ Hiểu Nhiên,cho anh ôm một chút”.

Vừa nói vừa kéo cô vào lòng.
Lạc Hiểu Nhiên ở trong lòng anh cũng không được yên ổn cô giẫy giụa nói: “ mau ra ăn cơm, bà ngoại đang đợi rồi”.
Anh vẫn không buông cô gấp gáp nói: “ anh mau buông em ra, lỡ bà ngoại nhìn thấy thì làm sao”.
- “ nhìn thấy thì nhìn thấy,anh không sợ”.

Hoắc Cao Lãng ngang ngược nói.
- “ Hoắc Cao Lãng…” Lạc Hiểu Nhiên nghe anh nói thì trợn mắt nhìn anh.
- “ hửm, bé cưng gọi anh có việc gì”.
Nhìn thấy dáng vẻ của anh, Lạc Hiểu Nhiên cảm giác như bị dồn vào đường cùng, cô phản bác: “ Hoắc Cao Lãng, anh đừng có không nói lý lẽ, lỡ như người khác nhìn thấy chúng ta như vậy, thì em còn có thể lấy chồng được sao”.
- “ còn muốn gả cho ai”.

Hoắc Cao Lãng mập mờ nói bên tai cô.
Lạc Hiểu Nhiên rùng mình lắp bắp nói: “ không biết, không phải gả cho anh là được rồi”.
Hoắc Cao Lãng chợt cười: “ vậy anh cho em hai lựa chọn em chọn đi, một là gả cho anh, hai là em ở như vậy tới lúc già”.
Lạc Hiểu Nhiên nghe xong thì dậm chân phản bác: “ tại sao em phải chọn, em kết hôn anh can thiệp được sao”.

Hoắc Cao Lãng nhướng mày nhìn cô đang giương cổ lên nói: “ anh can thiệp được hay không, em chẳng phải là người rõ nhất sao”.
Lúc này giọng bà ngoại từ bên ngoài truyền tới: “ Hiểu Nhiên à, mau đi gọi Tiểu Lãng ra dùng cơm”.
Lạc Hiểu Nhiên nghe bà gọi thì gấp gáp giẫy nãy trong lòng anh: “ Mau buông em ra, bà ngoại gọi kìa”.
Hoắc Cao Lãng ngược lại rất thông thả, anh kể sát tai cô hơi thở nhẹ nhàng giọng nói trầm thấp vang lên khiến người khác phải say đắm: “ Phụ nữ của Hoắc Cao Lãng, chỉ có thể gả cho Hoắc Cao Lãng, còn nếu không thì cùng nhau sống như vậy tới già”.

Nói xong anh còn mập mờ cắn nhẹ lên tai cô.
Lạc Hiểu Nhiên co người lại nhưng vẫn nói: “ vẫn chẳng phải có nhiều phụ nữ không kết hôn lắm sao”.

Ý cô muốn nói, chẳng phải trước kia có rất nhiều phụ nữ của anh, nếu anh nói như vậy thì những người phụ nữ trước kia đều không được kết hôn sao.
Ngược lại với cô, Hoắc Cao Lãng lại làm như không có chuyện gì, còn vỗ vỗ mông cô, thả tay ra nói: “ đi thôi, ra dùng cơm, anh nếm thử xem tay nghề của bà ngoại có ngon không?”.
Lạc Hiểu Nhiên nghe xong, mặt càng đỏ hơn, dậm chân phản bác: “ ai là bà ngoại của anh?.

Đúng là không biết xấu hổ mà.”
Hoắc Cao Lãng thấp giọng cười, nắm tay cô quang minh chính đại đi ra khỏi phòng: “ những người phụ nữ kia muốn gả cho ai thì gả.

Nhưng em, Lạc Hiểu Nhiên chỉ có thể gả cho Hoắc Cao Lãng”.
Lạc Hiểu Nhiên tức giận nhìn anh: “ đồ đáng ghét”.
Hoắc Cao Lãng chỉ hơi nhăn mày nhưng vẫn cười nói: “ từ hôm qua đến giờ em mắng anh, em có nghĩ đến hậu quả khi quay về thành phố D không?”.
- “ Anh….” Cô phùng má lên vừa định nói liền bị anh hôn một cái, cô tức tối quay mặt đi chỗ khác.
Hoắc Cao Lãng nhìn thái độ của cô thì khẽ cười, ánh mắt tràn đầy ôn nhu, dung túng cho cô.

Khi ăn cơm, trước giờ anh không thích nói nhiều, nhưng hôm nay anh đặc biệt nói nhiều hơn, còn thỉnh thoảng gấp đồ ăn cho bà ngoại và Lạc Hiểu Nhiên.
Lạc Hiểu Nhiên mặc dù vẫn còn tức tối nhưng vẫn ngoan ngoãn ngồi bên cạnh anh ăn cơm.
Đang ăn cơm, Hoắc Cao Lãng chợt nói: “ bà ngoại, nếu như có thể cháu muốn tìm thời gian cho trưởng bối hai nhà gặp nhau được không? Bà có ý kiến gì không ạ”.
Lạc Hiểu Nhiên chợt ngẩng đầu lên, mặc dù biết trưởng bối hai bên gặp nhau là chuyện rất bình thường, nhưng cô không biết nên diễn tả cảm giác này như thế nào…
Cảm giác này đáng lẽ rất hạnh phúc, nhưng đối với cô lại giống như đi trên băng mỏng…
Gặp trưởng bối, sau đó… có phải sẽ kết hôn không?
- “ bà thì không có vấn đề gì”.

Bà ngoại đặt đũa xuống từ tốn nói, cốt cách lúc ăn nói của bà đều toát lên cao sang quyền quý.
Hoắc Cao Lãng chỉ cần nhìn sơ anh đã biết.
- “ Bà thấy nếu như có thể, bà cũng không mong hai bên trưởng bối gặp nhau, e là sẽ làm cho cháu khó xử”.

Bà ngoại thấu tình đạt lý nói: “ dù sao thì đối với những gia tộc thì đều là môn đăng hộ đối, còn Hiểu Nhiên nhà bà chẳng đáp ứng nổi cái môn đăng hộ đối đó.

Chỉ cần cháu hứa sẽ chăm sóc tốt đứa nhỏ bà yêu thương là được rồi, cháu thay bà yêu thương luôn những thiếu xót của nó, đứa nhỏ này từ nhỏ đã rất hiểu chuyện.

Nên lúc nào cũng chịu thiệt thòi”.
- “ chuyện này bà thật sự không chấp nhất sao”.

Hoắc Cao Lãng không ngờ bà ngoại lại nói như vậy, làm anh không biết phải làm sao cho đúng.
Bà ngoại nhẹ gật đầu, như suy nghĩ gì trong mắt bà ánh lên một chút tâm sự nhưng rất nhanh liền nói: “thật tình bà không muốn gả Hiểu Nhiên cho cháu, bà sợ nó ở trong gia đình hào môn bị ức hiếp, nhưng cháu đã làm cho bà thấy cháu có thể bảo vệ Hiểu Nhiên, cháu gái của bà lòng dạ của nó cũng đặt lên người cháu rồi, làm sao có thể không gả cho cháu.

Cho nên bà không chấp nhất, bà chỉ không muốn cháu gái của bà chịu thiệt thòi.

Lỡ như lúc trưởng bối gặp nhau bà nghe được lời không nên nghe như vậy càng đau lòng.”
Lạc Hiểu Nhiên ngồi bên cạnh nghe bà ngoại nói mắt cô càng đỏ lên, cô vội ngước mặt nhìn lên trần nhà để nước mắt không rơi xuống, cảnh tượng này nãy giờ vẫn nằm trong mắt Hoắc Cao Lãng, bàn tay ở dưới bàn âm thầm nắm chặt tay cô.
- “ Cháu cám ơn bà đã hiểu”.

Hoắc Cao Lãng nói lời cám ơn tận đáy lòng mình.
Nói xong anh liền quay mặt Lạc Hiểu Nhiên lại mà lau nước mắt cho cô: “ gả cho anh khiến em chịu uất ức lắm hả, em làm sao lại khóc đến như vậy”.
- “ anh đáng ghét”.

Lạc Hiểu Nhiên khẽ đánh vào tay anh.
Hoắc Cao Lãng chỉ cưng chiều nói: “ không khóc nữa, dù sao em cũng chỉ có thể gả cho một mình anh.”
Bà ngoại nhìn hai người như vậy liền lấy sổ hộ khẩu của Lạc Hiểu Nhiên không biết bà chuẩn bị từ lúc nào đưa cho Hoắc Cao Lãng: “ nhanh chóng đi đăng ký kết hôn”.
Lạc Hiểu Nhiên kinh ngạc: “ bà ngoại…không cần…” vừa nói vừa đưa tay ra lấy nhưng Hoắc Cao Lãng đã nhanh hơn một bước.
Anh còn nhanh miệng nói: “ bà ngoại cám ơn bà”.
Nói xong liền cầm đũa lên ăn phần cơm còn lại trong chén, động tác cầm đũa, đặt đũa xuống của anh vô cùng tao nhã, anh khẽ gật đầu với bà ngoại, hoàn toàn không có dáng vẻ kiêu ngạo của công tử nhà giàu mà mọi người nhìn thấy ở thành phố D: “ bà ngoại, bữa cơm hôm nay rất ngon, cháu cám ơn bà”.
- “ con thấy ngon là tốt rồi, hải sản hôm nay đều là Hiểu Nhiên đi bắt đấy”.
Hai người khách sáo một hồi, sau đó nhìn đối phương vô cùng vừa ý, hoàn toàn không để ý đến Lạc Hiểu Nhiên đang ở một bên giương mắt nhìn.
Bà ngoại thật sự rất thích Hoắc Cao Lãng.
Người đàn ông này trầm ổn, bình tĩnh, quan trọng nhất là bà có thể cảm giác được, anh rất quan tâ m đến Lạc Hiểu Nhiên, chỉ những điều này đã đủ khiến cho bà hoàn toàn chấp nhận anh rồi.
Khi Lạc Hiểu Nhiên thu dọn bát đũa được một nữa, thì bà ngoại đã dành lấy sau đó đẩy cô ra khỏi bàn ăn: “ mau đi ra ngoài chơi cùng Tiểu Lãng đi để bà làm một chút là xong”.
- “ Bà ngoại sao bà cứ thân thiết gọi anh ấy Tiểu Lãng thế”.

Lạc Hiểu Nhiên ganh tỵ nói, từ nhỏ đến lớn bà chưa bao giờ gọi cô là Tiểu Nhiên hay Nhiên Nhiên thân thiết như vậy, bà luôn gọi cô là Hiểu Nhiên.
Bà ngoại chỉ nhẹ vào trán cô khẽ nói: “ con đang ganh tỵ ấy à… con bé này bà như thế là mong Tiểu Lãng sau này có thể đối xử tốt với con một chút”..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play