"Vậy, không có quà dành cho tân thủ sao?" Hoá ra điều đang nghĩ của Lưu Ly chính là như thế này. Chẳng trách lại suy nghĩ đăm chiêu như vậy.
"Tất nhiên là.. có rồi." Hệ thống ngợ ra, giọng nói có hơi run run.
"Thế à.. Vậy tai sao ngươi không báo từ lúc bắt cóc bổn toạ về đi mà đến bây giờ hả?" Lưu Ly hoá điên, muốn băm hệ thống thành trăm mảnh nghìn mảnh, cho nó bầm thây vạn đoạn đi cho mát.
Hệ thống thành công mĩ mãn việc trêu trọc kí chủ nhà mình rồi!
Bỗng nhiên cái bảng hiện ra, có dòng chữ: Kí chủ có muốn tiêu hao một điểm hoàn thành nhiệm vụ để đổi lấy quà tân thủ không?
"A.. Lấy quà cũng phải mất điểm ư?" Lưu Ly thất vọng tràn trề, chậm chạp, lẩy bẩy đưa ngón tay trỏ vào ô 'Có'. Sắp đến nơi, phắt cái, cô chuyển sang ô 'Không'. Chuẩn bị chạm, cô lại chuyển đến ô màu đỏ chữ 'có', tiếp tục đến ô màu xanh chữ 'không'. Nửa ngày, đúng nửa ngày, Lưu Ly mới chọn vào ô có màu đỏ.
"Hức hức, cuối cùng đã chọn vô cái ô chết tiệt kia." Buồn ủ rũ, Lưu Ly định dâng trào nước mắt để cho hệ thống đi dỗ cô, ai bảo nó trêu cô nhiều làm gì, tự nhận lấy chuốc khổ đi, ăn ở không chính đáng thì bị nghiệp quật nhá.
Mặc dù biết suy nghĩ của kí chủ nhà mình, hệ thống vẫn cứ lặng thinh như không có chuyện gì xảy ra, kệ kí chủ khóc đến bao giờ thì khóc, hộp quà đã xuất hiện thì sẽ tự nhiên mà hết thôi, cần chi dỗ cho mỏi miệng bổn hệ thống ta ra!
Rồi cái gì cũng đến thôi!
Đúng thật là như vậy. Lúc Lưu Ly đang chuẩn bị thực hiện kế hoạch của mình, bỗng nhiên, thời khắc quan trọng đã đến. Không biết từ đâu, có một ánh sáng trắng loé lên, sáng cả không gian tối tăm mù mịt. Lưu Ly ngạc nhiên, đôi mắt sắc đỏ nhìn chằm chằm vào tia sáng kì lạ đó không chớp mắt, quên mất luôn cả mục đích của mình. Hệ thống bĩu môi, tỏ vẻ ra khinh hành động của Lưu Ly bây giờ. Rất nhanh, ánh sáng đó toả ra ngoài không khí để nhường cho nhân vật chính ra lò.
Là một hộp quà!
Cái bảng xanh quen thuộc hiện ra, ghi: Kí chủ đã tiêu hao một điểm hoàn thành nhiệm vụ, kí chủ có muốn mở ra không?
Nhắm đôi mắt phượng nghĩ suy một lúc, Lưu Ly chọn 'Có'. Các vật phẩm lần lượt hiện ra:
Một sơ phẩm Băng Linh kiếm, một Hoả Linh kiếm, Uy phong thần chưởng, Ảo ảnh kiếm thuật, Giải Ấn bùa, Bùa giải thoát, Năng Lượng phù, Thông Đỉnh phù.
Nghe hết tên các vật phẩm, Lưu Ly mới ngẩn người ra, bộ óc bắt đầu vận động nhanh dần để có thể thông ra được. Nửa canh giờ sau, vắt kiệt óc ra rồi mà vẫn không thông được cái gì hết, khổ sở, Lưu Ly cười gở hỏi hệ thống:
"Mấy cái kia, nghĩa là như thế nào, sao bổn toạ chả hiểu gì sất?"
"Thưa kí chủ," hệ thống trầm giọng trả lời, nhưng lòng vẫn khinh thường kí chủ. "Băng Linh kiếm và Hoả Linh kiếm là vũ khí, kí chủ cũng biết rồi. Tiếp đến, Uy phong thần chưởng, Ảo ảnh kiếm thuật là công pháp kí chủ và các đệ tử có thể học. Còn Giải Ấn bùa, Bùa giải thoát, Năng Lượng phù, Thông Đỉnh phù là các bùa chú. Giải Ấn bùa, dùng để giải phong ấn các vật phẩm bị phong ấn, tỉ như Trường Hắc kiếm. Bùa giải thoát, tất nhiên là để tẩu thoát khỏi những cái gì đó đó mà mình không thể đánh nổi, vận tốc ba trăm dặm một giờ. Năng Lượng phù sẽ giúp kí chủ có nhiều lực lượng hơn những người cùng cảnh giới. Thông Đỉnh phù làm kí chủ biết được tất cả các chiêu thức của công pháp mà chỉ lướt qua một lần."
Vừa nghe hệ thống giải thích, Lưu Ly vừa nghiền ngẫm, tiêu hoá từng chút một, tỉ như đang tu luyện. Một lúc sau, đôi mắt phượng đẹp mê người mới sáng lên, tựa như vừa đột phá cấp, nở nụ cười tươi rói như ánh sáng mặt trời, thốt lên:
"Hảo, các vật phẩm kia đều thú vị cả!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT