Lúc này Trịnh Khải đã tan làm về nhà. Xe của anh vừa dừng trước cổng thì đã có dì giúp việc ra nghênh đón. Bây giờ trong nhà cũng chỉ còn lại mỗi Trịnh Khải, vợ thì đã về nhà mẹ đẻ rồi, lát nữa anh cũng sẽ qua bên đó để đón vợ cho nên anh đã kêu dì giúp việc về nhà nghỉ ngơi sớm. Hai vợ chồng này đặc biệt rất thương dì giúp việc, họ xem dì ấy như người thân trong nhà vậy, đương nhiên dì ấy là một người phụ nữ rất tốt bụng và chân thành.
Trước khi về, dì giúp việc vẫn không quên dặn, "À hồi chiều cô ấy đi mà quên mang theo thuốc, trời cũng đã tối rồi hay cậu chủ mang thuốc qua cho cô ấy uống đi."
"Hàn Uyên quên mang thuốc sao? Đưa đây để con đem qua cho cô ấy." Lúc này cả hai dì cháu vẫn rất bình thường.
Dì giúp việc vừa đưa thuốc cho Trịnh Khải xong, anh cầm lên nhìn và thấy hơi ngạc nhiên, anh bất giác hỏi, "Đây là thuốc trị kiệt sức à?"
"Dì cũng không rõ nữa nhưng cô chủ nói hình như là vậy." Tới đây mọi chuyện vẫn còn bình thường.
"Con cũng đã thấy nhiều loại thuốc trị mệt mỏi rồi nhưng hình như chưa thấy qua loại thuốc này bao giờ." Trịnh Khải vừa nhíu mày vừa lắc đầu.
"Dì cũng thấy nó lạ lắm, hay cậu chủ tra thử xem nó có đúng hay không." Dì giúp việc đề nghị.
Nghe lời dì giúp việc, Trịnh Khải đã đi vào bàn làm việc mở máy tính lên tra thử xem những loại thuốc mà vợ của mình đang uống là loại thuốc gì. Chỉ vài phút sau, anh đứng sững người. Bởi vì rõ ràng những loại thuốc mà Hàn Uyên đang uống là trị suy thận, có loại làm tê liệt sự phát triển của thận để nó không gây ra cảm giác đau đớn cho người bệnh và cũng để dễ dàng cho quá trình phẫu thuật hơn. Có thể nói đây là sự lựa chọn một mất một còn của Hàn Uyên. Trịnh Khải còn chưa tin vào những gì mình đang nhìn thì mẹ của Hàn Uyên điện tới kêu anh vào bệnh viện gấp. Lúc này cả hai dì cháu đã cảm thấy bàng hoàng vô cùng rồi, sau khi Trịnh Khải lái xe đi, dì giúp việc còn chưa dám tin vào những gì mình nghe được, đôi chân của dì tự nhiên bủn rủn, đôi mắt trở nên vô hồn.
Hàn Uyên buộc phải phẫu thuật mang đứa bé trong bụng ra ngoài. Cô còn phải đối diện với cuộc phẫu thuật lớn hơn nữa nhưng mà cuộc phẫu thuật thận dường như đang đi vào bế tắt. Vừa thấy Trịnh Khải, mẹ của Nhã Phương đã bám lấy anh rồi khụy xuống, nước mắt của người mẹ lại một lần nữa tuôn như mưa.
Trịnh Khải vẫn còn chưa hết bàng hoàng, "Có chuyện gì vậy mẹ? Vợ của con bị làm sao?"
"Bác sĩ nói con bé phải phẫu thuật mang đứa bé ra ngoài, con xem cái thai chỉ mới có 35 tuần, mẹ sợ.." Bà nghẹn ngào.
"Vợ của con.. bị suy thận cấp là có thật không mẹ?" Trịnh Khải thầm nghĩ rằng nếu câu trả lời của mẹ là không phải thì thật sự tốt biết mấy, chẳng qua chỉ là anh đa nghi quá mà thôi.
Bà bất ngờ trước câu hỏi của Trịnh Khải, Nhã Phương đã luôn căn dặn bà là không được cho ai biết, đặc biệt là chồng của cô ấy, vậy tại sao Trịnh Khải lại biết được. Nhưng biết rồi cũng tốt, bây giờ bà chẳng còn đủ sức để mà đứng vững nữa, Trịnh Khải biết rồi thì tự ắt anh ấy có cách giải quyết tốt hơn bà, Trịnh Khải cũng là niềm hy vọng cuối cùng mà mẹ của Nhã Phương mong chờ trong lúc nguy kịch như thế này bởi vì Nhã Phương đang ở bên trong phòng phẫu thuật, kết quả như nào cũng chẳng rõ.
Trịnh Khải lập tức đi xin bác sĩ chụp lại kết quả kiểm tra thận của Nhã Phương rồi anh gửi cho ba của mình và xin ba trong vòng một tiếng nhờ vào các mối quan hệ ở các bệnh viện lớn tìm được nguồn thận phù hợp với các chỉ số trên. Chính điều này cũng đã khiến cho ba mẹ của Trịnh Khải bắt đầu lo lắng và mẹ của anh đã lập tức tới bệnh viện. Hai bà xuôi đã ôm nhau vừa khóc rồi vừa động viên nhau cầu cho Nhã Phương qua được cơn nguy kịch này. Không đợi được nữa, nửa tiếng sau họ mới để ý thì Trịnh Khải đã rời khỏi đó từ lúc nào không hay rồi.
Không lâu sau đó, y tá ra báo là Nhã Phương đang làm phẫu thuật thay thận khiến cho hai bà mẹ vui không thể tả nhưng bên cạnh đó họ cũng hiếu kỳ vì không biết nguồn thận phù hợp ở đâu ra, chẳng lẻ bác sĩ tìm được trong thời điểm vàng vậy sao? Đứa bé đã được đưa đến nơi chăm sóc đặc biệt, hai bà nghe vậy cũng đã đi xem cháu của mình như thế nào chứ cứ ngồi đây khóc hoài cũng chẳng làm được gì. Bây giờ chỉ còn cầu mong cho cuộc phẫu thuật thành công tốt đẹp mà thôi. Nhìn đứa trẻ ngọ nguậy trên giường, mẹ của Nhã Phương lại ứa nước mắt, bà thương cho con gái của mình, Nhã Phương đang phải vậy lộn với thần chết còn bà thì chẳng giúp ích được gì.
Đèn của phòng phẫu thuật vừa tắt, bác sĩ đã ra ngoài sau hơn hai tiếng đồng hồ thay thận cho Nhã Phương.
"Bác sĩ à, con của tôi sao rồi bác sĩ?" Mẹ của Nhã Phương lập tức chạy lại ngay khi vừa nhìn thấy bác sĩ.
Bác sĩ thông báo là người nhà của bệnh nhân cứ yên tâm, cuộc phẫu thuật rất thành công, Nhã Phương sẽ được chuyển đến phòng hồi sức ngay, và mọi người có thể đến đó thăm cô ấy. Nghe được câu này đúng là nhẹ cả người, tản đá trên vai của hai bà mẹ cuối cùng cũng được tháo bỏ xuống rồi.
Nhưng mà mẹ của Nhã Phương thắc mắc, "Cảm ơn bác sĩ, mà cho tôi hỏi, ai là người đã hiến thận cho con gái của tôi vậy?"
"Là chồng của cô ấy, bộ anh ấy không bàn bạc gì với hai bác từ trước sao?" Bác sĩ cũng ngạc nhiên không kém.
"Nó không nói gì với chúng tôi hết." Hai bà xuôi nhìn nhau ngạc nhiên.
"Đến phút cuối, anh ấy đã vào xin tôi để được kiểm tra thận, bởi vì hai vợ chồng bọn họ đã có ít nhất chung một đứa con cho nên chồng của cô ấy đủ điều kiện để hiến thận cho vợ của mình." Bác sĩ lý giải.
"Thật là may quá, hên là thận của A Khải phù hợp với Hàn Uyên." Mẹ của Trịnh Khải vui mừng.
"Tôi xin lỗi chị, tôi thật sự không biết tại sao A Khải nó lại làm như vậy." Đột nhiên mẹ của Nhã Phương lại cảm thấy có lỗi vô cùng.
"Chị sao vậy? A Khải và Hàn Uyên đã là vợ chồng của nhau rồi mà, làm sao nó có thể bỏ mặt vợ của nó chờ chết như vậy được chứ, tôi cảm thấy rất vui vì cuối cùng A Khải nó cũng làm được một chút gì đó cho Hàn Uyên rồi." Mẹ của Trịnh Khải từ lâu cũng đã xem Nhã Phương như con gái ruột rồi, khi nghe tin chưa tìm được nguồn thận phù hợp bà cũng sốt ruột vô cùng. Đúng là lần này, con trai của bà đã làm một việc khiến bà rất tự hào.
Trong tiềm thức của Hàn Uyên, cô đang từng bước từng bước đi trên một con đường vô cùng tối tăm, xung quanh tối đen như mực, đến nỗi cô không nhìn thấy được gì cả, càng đi thì càng tối và cứ đi như vậy hoài khiến cho Hàn Uyên vô cùng mệt mỏi, cô ngã khụy xuống. Sau đó đột nhiên có một tia sáng le lói chiếu thẳng vào mắt cô, nó sáng đến chói cả mắt khiến cô choàng tỉnh lại. Và đó chính là tia nắng của ánh mặt trời chiếu qua ô cửa sổ trong phòng.
Mẹ của Trịnh Khải đang ở bên cạnh giường bệnh của cô, bà vui mừng vì cuối cùng Nhã Phương cũng đã tỉnh lại rồi. Còn cô thì ngạc nhiên khi chỉ thấy mỗi một mình mẹ của Trịnh Khải ở bên cạnh của cô trong lúc này.
"Bác sĩ nói cuộc phẫu thuật rất thành công, con thấy trong người sao rồi?" Mẹ chồng cho cô hay.
"Bác sĩ có nói ai đã hiến thận cho con không mẹ? Mẹ ở đây rồi vậy Hàn Khải Nguyên anh ấy đâu rồi mẹ, anh ấy không tới sao?" Nhã Phương hơi có chút thất vọng khi không nhìn thấy chồng của mình đến thăm mình. Lúc này trong đầu Nhã Phương đã có hơn 1000 câu hỏi tại sao rồi.
"A Khải nó nằm ở phòng kế bên, con cứ nằm nghỉ cho khỏe đi đã rồi có gì thì nói sau, à con của con đã được y tá chăm sóc rồi hình như lát nữa họ sẽ mang đứa bé qua cho con đó." Mẹ của Trịnh Khải đang gọt trái cây cho cô.
"Tại sao Hàn Khải Nguyên lại nằm ở phòng kế bên? Anh ấy bị sao hả mẹ?" Chưa kịp dứt lời, cô đã rút dây truyền nước biển ra và chạy đi qua phòng bên cạnh bởi vì lo lắng cho chồng của mình.
"Hàn Uyên à, con đi đâu vậy? Con vừa mới phẫu thuật xong đó." Bà chạy theo.
Nhã Phương đứng sững người khi thấy Trịnh Khải cũng đang nằm trên giường bênh, mặc đồ của bệnh viện và truyền nước biển giống y chang mình. Nhã Phương từng bước chậm rãi đi vào, cô gọi một tiếng mẹ đầu tiên, hơn ai hết thì cô vẫn muốn khi mình chiến thắng với thần chết, người đầu tiên cô muốn khoe chính là mẹ của mình, giống như lúc cô còn nhỏ vậy.
"Hàn Uyên? Con tỉnh rồi à? Mới phẫu thuật sao không nằm trên giường nghỉ ngơi mà chạy qua đây?" Bà lo lắng nên hỏi han.
"A Khải, sao anh lại nhập viện?" Nhã Phương hiếu kỳ.
Trịnh Khải ra hiệu cho mẹ của Nhã Phương đừng nói chuyện anh ấy hiến thận cho vợ của mình. Nhưng bà ấy không kìm nén được xúc động, mẹ của Nhã Phương đã nói ra hết sự thật, người hiến thận cho cô, cứu sống cô chính là chồng của cô, là Trịnh Khải. Khi nói bà vẫn không kìm được nước mắt, rõ ràng Trịnh Khải đã làm một chuyện hết sức to lớn và vĩ đại. Nhã Phương tiến lại bên cạnh Trịnh Khải, cô nhìn anh rồi chảy nước mắt. Trịnh Khải nhìn cô rồi mỉm cười và lấy tay gạt nước mắt cho cô. Ấy thế mà tưởng đâu anh sẽ mạnh mẽ lắm nhưng khi nhìn thấy vợ của mình đang đứng sừng sững trước mặt của mình, anh đã chảy những giọt nước mắt của sự hạnh phúc, rồi họ ôm nhau khóc nứt nở.
"Sao anh lại làm như vậy?" Cô trách anh.
"Anh quyết định trễ quá, khiến em phải chịu đau rồi." Nhã Phương nhìn thấy được sự lo lắng, bên cạnh đó là sự mãn nguyện trong ánh mắt của Trịnh Khải, càng khiến cho cô yêu anh nhiều hơn.
Thật sự trong hoàn cảnh này không ai mà không thể xúc động được, Trịnh Khải đã hy sinh rất nhiều để cứu sống Nhã Phương, nhìn vợ của anh khỏe mạnh qua phòng ôm anh rồi khóc thì tất cả đau đớn của anh đã tan biến hết rồi. May mắn là có thật, chính anh là sự may mắn của Nhã Phương, chính vợ của anh là người mang lại hạnh phúc cho anh nhất trong lúc này. Anh đã mang lại sự sống cho em, thật quý giá biết bao. Chắc đứa bé ở phòng chăm sóc lúc này đang hờn trách có phải ba mẹ đã quên bé rồi không?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT