Lãng Minh bước vào trong căn hộ một cách mệt mỏi. Về vấn đề tiền bạc, có thể coi y là người không thiếu tiền. Thế nhưng, căn hộ chỉ có duy nhất dì Hồng làm giúp việc theo giờ, chịu trách nhiệm quét dọn nhà cửa, đưa đón A Bối đi học.

Đúng 7h tối, Lãng Minh đẩy cửa bước vào căn hộ.

“Dì về đi. Trễ rồi.”_Giọng Lãng Minh thể hiện rõ sự kiệt sức của y

Cả ngày, y quần quật với đống tài liệu mà chẳng thế nghỉ ngơi. Chiều đến phải “giả nai” chiều chuồng cô gái y không yêu, đến cuối ngày y nói còn không ra hơi.

Dì Hồng ủi xong quần áo cho Lãng Minh và A Bối, rồi cũng rời khỏi. Lãng Minh tắm rửa xong xuôi đến phòng A Bối, thăm thằng bé. Đến bây giờ, không thể gọi A Bối là thằng bé nữa rồi, A Bối đã lên lớp 6, đầu cấp 2.

Lãng Minh nhìn dáng vẻ con trai ngồi chăm chú học bài dưới ánh đèn sáng trắng, y trong lòng an ủi phần nào. A Bối càng lớn càng giống Tần Thiên Lăng, càng làm cho baba của nó thầm nhớ nhung đến người đàn ông đó.

“Ngày mai có bài kiểm tra sao?”_

Lãng Minh quan tâm hỏi

“Vâng, baba.”_A Bối vẫn hì hục viết chữ xuống giấy

Lãng Minh xoa xoa đầu A Bối sau đó y đi gọt trái cây cho A Bối.

“Con mau ăn đi.”

“Vâng ạ.”

A Bối đã lên cấp 2 rồi, mất đi vẻ dễ thương lúc nhỏ. Thay vào đó, A Bối thừa hưởng hoàn toàn vẻ nghiêm nghị của bố Lăng. Thằng bé cũng rất hiểu chuyện, chẳng mở miệng hỏi về bố Lăng-người mà thằng bé chỉ nhớ mại mại khuôn mặt.

“Baba, định ra ngoài sao?”

Bây giờ đã 8h tối, A Bối chỉ cần liếc nhìn đã biết Lãng Minh định đi gặp ai.

“Ừm…baba đi một lát rồi về.”

A Bối cúi gầm mặt xuống bàn, tỏ ra không quan tâm nhưng thằng bé lại cực kỳ để tâm. Người mà Lãng Minh ra ngoài gặp gỡ chính là bác sĩ Du Minh Hàn, người giúp khuôn mặt Lãng Minh mất đi vết sẹo.

Đối với Du Minh Hàn, Lãng Minh mang ơn anh ta, vì một phần tiền phẫu thuật của Lãng Minh là của Du Minh Hàn, đến tận bây giờ, y vẫn còn nợ anh ta khoản tiền đó. Cứ rãnh rỗi, anh ta lại gọi Lãng Minh ra gặp mặt.

Địa điểm hẹn là một quán cà phê lãng mạn, ánh nến được thắp xung quanh.

Lãng Minh chưa bước chỗ bàn Du Minh Hàn thì anh ta đã chạy lại chỗ Lãng Minh, nhẹ nhàng đặt tay lên mặt Lãng Minh. Tay anh ta cảm nhận sự mềm mịn và mắt anh ta ngắm nghía làn da trắng ngần của mặt y.

Mặt đối mặt, Lãng Minh thoáng bối rối, hàng mi y khẽ run lên cho thấy rõ điều đó.

“Da thật mịn…Em chăm sóc nó tốt lắm.”_Du Minh Hàn kéo tay lại, lén lút ngửi mùi

Lấy lại tinh thần, y ra hiệu Du Minh Hàn trở lại bàn.

“Anh đã gọi sữa nóng cho em rồi.”

“Cảm ơn anh.”_Lãng Minh gượng trả lời, y mệt lắm rồi

“Sao sắc mặt em xấu thế?”

“Em bị mất ngủ mấy hôm nay rồi.”

Nói đúng hơn, Lãng Minh nhắm mắt lại thì y lại nhớ đến những kí ức khinh hoàng với Tần Thiên Lăng. Dạo gần đây, y đột ngột mơ những giấc mơ liên quan với Tần Thiên Lăng. Nào là, Tần Thiên Lăng mặt lạnh, cầm roi đánh y, nào là hắn quay về đòi lại tài sản của hắn.

“Minh à, Minh à, em bị làm sao đấy?”

_Du Minh Hàn thấy Lãng Minh ngẩn ra nên gọi

“Nghĩ vớ vẩn thôi.”_Lãng Minh cười nhạt

Lãng Minh uống nhanh cốc sữa, cho bầu không khí trở nên đỡ ngại ngùng.

Lúc vào quán cà phê này, Lãng Minh chẳng để ý kỹ càng cảnh vật xung quanh đây, cũng như không để ý đến sự vắng vẻ của nơi này.

Trong lúc Lãng Minh nhìn buâng quơ xung quanh, Du Minh Hàn đột ngột quỳ xuống dưới chân y. Y bị thu hút bởi nét mặt thanh tú của anh ta cùng một ánh mắt rất đỗi chân thành.

Du Minh Hàn đợi Lãng Minh lên tiếng trong bất an. Anh ta biết tỉ lệ thành công vô cùng thấp nhưng anh ta vẫn muốn thử một lần.

“Anh rất thích em từ rất lâu rồi. Từ cái lúc mặt em còn xấu xí…Không phải anh chê em xấu đâu. Anh chỉ muốn nói anh thích em từ 4 năm trước rồi.”

“Anh không ngại nuôi A Bối. Anh cũng không cần biết A Bối là con ai. Nhưng anh chấp nhận hết tất cả, bao gồm cả em và A Bối. Nên em…hãy đồng ý để anh chăm sóc em có được không?”_Du Minh Hàn đưa ra sợi dây chuyền, đính ruby đỏ

Lãng Minh im lặng không phải vì y bối rối mà y chỉ đang suy nghĩ. Ngay lúc này đây, vì một lý do nào đó, y nghĩ ngay đến Tần Thiên Lăng.

Du Minh Hàn nói thích y từ rất lâu. Nhưng so ra Tần Thiên Lăng mới là người đến trước. Hơn nữa, giữa y và hắn còn có một mối liên kết mật thiết là A Bối. Còn mối quan hệ Du Minh Hàn với Lãng Minh chỉ có thể tạm gọi là chủ nợ-con nợ.

Trong đầu Lãng Minh chỉ đang chạy một dòng suy nghĩ. Du Minh Hàn chưa thấy bản chất lẫn bản ngã của y, nên nói ra lời thích y dễ dàng như vậy. Tạm thời, trái tim Lãng Minh đã chai lì, không thể tiếp nhận bất cứ ai.

Chắc có lẽ, y đợi cái người gây ra những vết thương đó trở về, chữa lành cho y.

“Em xin lỗi…”_Lãng Minh cúi gầm mặt

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play