Ở một diễn biến khác, Tần Thiên Lăng cùng Đặng Tiêu Tư đi gặp mặt Mễ Khắc Hoàng.
Mễ Khắc Hoàng rất hóng hách đến trễ nửa giờ đồng hồ. Đặng Tiêu Tư phải nói mãi Tần Thiên Lăng mới chịu ở lại.
Mễ Khắc Hoàng mặc một bộ suit màu nâu nhạt với cái cà vạt cùng màu. Hắn liếc mắt nhìn Đặng Tiêu Tư, ngạo mạn ngồi ngay bên cạnh y luôn.
“Vào vấn đề chính, tôi không có nhiều thời gian.”_Tần Thiên Lăng tỏ thái độ cáu gắt
“Đây là bản hợp đồng trị giá 1 tỷ…
đô la.”_Mễ Khắc Hoàng có vẻ thoải mái
Tần Thiên Lăng lập tức suy xét cái bản hợp đồng đó, hắn biết 1 tỷ dollar là không phải chuyện đùa. Hắn cắn răng hợp tác với Mễ Khắc Hoàng vì sự lớn mạnh của Tần Thị, chứ hắn chả ưa gì Mễ Khắc Hoàng.
Trong lúc đó, Mễ Khắc Hoàng liếc mắt đưa tình, tay anh ta còn mãnh mẽ nắm lấy tay Đặng Tiêu Tư vuốt ve. Hai người đó lén lén lút lút trước Tần Thiên Lăng mà ân ái vô cùng.
“Được rồi. Tôi sẽ huy động vốn cho dự án này. Các việc còn lại cứ liên lạc với Đặng Tiêu Tư. Tôi phải đi trước.”
Đặng Tiêu Tư đứng bật dậy đón Boss Tần rời đi. Lúc này, Mễ Khắc Hoàng giỡn trò chọc phá kéo Đặng Tiêu Tư ngã vào người hắn. Đặng Tiêu Tư giật cả mình, nhìn Boss Tần, và rất may Boss Tần đã rời đi.
Đặng Tiêu Tư khó chịu đánh vào ngực Mễ Khắc Hoàng một cái.
“Cậu muốn tôi bị đuổi việc sao?”_
Đặng Tiêu Tư đứng dậy, phủi phủi áo của y
“Anh bị đuổi việc thì đến chỗ của em. Làm trợ lý cho em, chắc chắn anh không phải chịu thiệt.”_Mễ Khắc Hoàng lịch lãm kéo tay Đặng Tiêu Tư hôn lấy
“Ở đây là chỗ đông người. Đến chỗ khác nói chuyện.”
Đặng Tiêu Tư vừa nói xong, cẩn thận bỏ thẻ phòng khách sạn vào túi Mễ Khắc Hoàng.
***
Tần Thiên Lăng vừa về công ty là lao ngay đến phòng làm việc của hắn. Hắn chăm chỉ làm việc, gọi vốn cho dự án với Mễ Khắc Hoàng, tự xem các bản kế hoạch cho quý tới của công ty, quần quật đến trưa.
“Đến giờ đi thăm Lãng Minh.”
Tần Thiên Lăng nhìn kim đồng hồ điểm 12h trưa. Hắn tận dùng giờ nghỉ trưa đến thăm vợ. Hắn đến bệnh viện thì cùng lúc Lãng Minh đang ngủ say, hắn nhẹ nhàng bước vào.
Dù sao làm việc mệt mỏi cũng xứng đáng, hắn ngắm nhìn anh vợ của mình ngủ ngon, cũng nạp thêm được một phần năng lượng. Hắn uống một ngụm nước rồi kéo ghế ngồi cạnh Lãng Minh.
Cũng vì thế, Lãng Minh bị làm cho tỉnh dậy. Y cười nhè nhẹ làm hắn bất giác cũng cười theo. Lãng Minh ưỡn người, chủ động kéo người Tần Thiên Lăng khát khao hôn lấy hắn.
“Tôi đợi anh lâu lắm rồi đấy.”_Khuôn mặt làm Tần Thiên Lăng xao xuyến đã xuất hiện
Lãng Minh đã châm ngòi cho quả bom trước mặt y. Hắn lao tới y như con thú dữ đã đói lâu ngày, cuồng cuồng bạo bạo ngấu nghiến môi y, chỗ nào trên người y cũng bị hắn sờ tới.
Hành động câu dẫn của Lãng Minh đã làm Tần Thiên Lăng không còn thiết tha gì đến công ty. Hắn chỉ muốn ở đây, cùng với Lãng Minh, hoà vào nhau.
Tần Thiên Lăng quấy phá bên dưới của Lãng Minh qua hai giờ liền mà vẫn chưa có dấu hiệu mệt mỏi. Còn Lãng Minh đã sớm không còn chút sức, nằm yên để Tần Thiên Lăng muốn làm gì thì làm.
“Thiên Lăng à, nghỉ một tí đi~~~”_
Lãng Minh mắt ứa lệ
“Không cho phép.”
Thế là, những cơn sóng dập ồ ạt vào bên dưới Lãng Minh, khiến y chỉ biết than thở một cách gợi cảm.
Thêm một giờ đồng hồ nữa, Tần Thiên Lăng mới chịu buông tha cho Lãng Minh, mệt rã người nằm xuống giường, ngủ thiếp đi. Lần này, sức chịu đựng của Lãng Minh tiến bộ hơn hẳn. Y vẫn có thể bước đi tương đối bình thường.
Lãng Minh tiến tới ví tiền của Tần Thiên Lăng, lấy ra vài chiếc thẻ. Sau đó lại bỏ vào chiếc thẻ hệt như thế vào ví Tần Thiên Lăng.
“Thế này thì giải quyết được Tạ Nhất Hữu.”_Nội tâm Lãng Minh
Tiếp đến, Lãng Minh chui vào lồng ngực Tần Thiên Lăng như chưa có chuyện gì xảy ra. Còn Tần Thiên Lăng ngay khi nghe thấy hơi Lãng Minh, hắn lập tức kéo mạnh, tay vẫn bất giác sờ soạng Lãng Minh.
“Lão công à, đủ rồi đó~~~”_Lãng Minh cố đáng thức Tần Thiên Lăng
Tần Thiên Lăng tỉnh ngủ ngoan ngoãn nghe theo lời vợ. Hai tay bắt đầu ở yên, không sờ lung tung nữa.
“Lão công à, lạnh quá~~~”
“Sao em có thể phiền phức như vậy?”
Tần Thiên Lăng mệt mỏi, vẫn chịu khó ngồi dậy, tìm cái chăn cho Lãng Minh. Thật ra, Tần Thiên Lăng chưa thật sự ngủ, hành động lục lọi ví tiền của Lãng Minh, hắn vẫn biết.
Cả hai người vẫn chưa ai mặc quần áo vào cả, hai xáƈ ŧɦịŧ dính lấy nhau mà nằm trên giường.
“Thế nào? Đã hết lạnh chưa?”_Tần Thiên Lăng vuốt ve lưng của Lãng Minh
“Hết rồi. Ấm áp lắm~~~”
Lãng Minh nhích nhích người y vào sát Tần Thiên Lăng khiến hắn có đôi chút giật mình.
“Đừng động nữa. Nằm yên nào~~~”
“Biết rồi mà~~~”_Lãng Minh áp mặt vào ngực Tần Thiên Lăng hưởng thụ
“Cái con người này, tôi thật sự không thể hiểu nỗi em.”_Nội tâm Tần Thiên Lăng