Cái tủ quần áo Tần Thiên Lăng chui vào không có một khe hở để nhìn thấy cảnh vật bên ngoài.

Hắn chỉ dựa vào giọng nói để nhận biết tình hình.

Giọng của Lãng Minh, hắn nghe một phát có thể nhận ra ngay nhưng còn giọng của một người con trai, phải một chốc mới nhận ra.

“Nhất Hữu, mọi chuyện thế nào rồi?”

“Vẫn diễn ra bình thường. Chỉ có việc anh nhờ em vẫn đang tiến hành.”

Tần Thiên Lăng đứng trong tủ quần áo kiềm nén tiếp tục nghe cuộc đối thoại của hai người đó.

“À đừng nó chuyện đó nữa. Nói chuyện của chúng ta đi.”_Tạ Nhất Hữu tiến chỗ Lãng Minh thì thầm

“Cậu thôi ngay. Bỏ ngay cái ý nghĩa vớ vẩn đó đi.”_Lãng Minh đẩy Tạ Nhất Hữu, làm điệu bộ tức giận

“Không cho thì thôi. Em đến thăm anh một chút. Anh không sao là tốt rồi.”_Tạ Nhất Hữu nháy mắt với Lãng Minh một cái, rồi rời đi

Lãng Minh chỉ không ngờ rằng, từ phía tủ quần áo, một dáng người đàn ông bước ra. Hơn thế nữa, đó là chồng của y.

“Thiên Lăng…anh đến đây từ khi nào?”_Lãng Minh sững người, bất giác nói ra câu hỏi đó

Gương mặt Tần Thiên Lăng lạnh tanh, nhìn Lãng Minh lạnh nhạt. Hắn không nói không rằng, nằm xuống ghế sô-pha, cũng chẳng thèm lấy chăn.

Lãng Minh ngồi ngẩn người một chút, một lát sau mới lấy lại được tinh thần, trong thâm tâm đôi phần có cảm giác sỡ hãi.

“Tôi coi Nhất Hữu như em trai.”_Lãng Minh cố gắng giải thích

Tần Thiên Lăng khó chịu lắm rồi, hắn lên tiếng.

“Vậy em coi tôi là gì của em?”

Tần Thiên Lăng nhìn sâu vào mắt Lãng Minh, mong đợi câu trả lời. Nhưng rồi đành thất vọng, Lãng Minh né tránh, không nói năng gì.

“Tôi hiểu rồi.”_Tần Thiên Lăng tuyệt vọng, nằm xuống, giả vờ ngủ

Không khí này làm Lãng Minh cảm thấy tội lỗi, như một dấu chấm của tình cảm Tần Thiên Lăng đối với Lãng Minh. Lãng Minh quyết định phải làm gì đó.

Lãng Minh cầm cái chăn tiến lại chỗ Tần Thiên Lăng.

“Thiên Lăng à, anh đã ngủ chưa?”

Tần Thiên Lăng vẫn không lên tiếng, người cũng chẳng nhúc nhích lấy một lần. Lãng Minh lay người Tần Thiên Lăng.

“Tôi và Tạ Nhất Hữu không có bất kỳ quan hệ mờ ám nào. Tôi biết là khó tin nhưng…”

“Nhưng làm sao?”_Tần Thiên Lăng xoay đầu nhìn Lãng Minh

“Tôi cũng không thể giải thích rõ được…”

Tần Thiên Lăng thở dài.

“Mau đi ngủ, đã muộn lắm rồi.”

Lãng Minh bị cái gương mặt lạnh như băng của Tần Thiên Lăng làm cho bối rối.

“Không phải anh muốn biết vị trí của anh trong lòng tôi sao?”_Lãng Minh dùng câu nói đó để khiến Tần Thiên Lăng để ý đến y, và đã thành công

“Tôi không muốn biết nữa. Em không nói.”_Tần Thiên Lăng lại bơ Lãng Minh

“Được thôi.”

Lãng Minh bạo dạn kéo mặt Tần Thiên Lăng, hôn môi Tần Thiên Lăng mấy phát.

"Mặc kệ. Không nói chuyện với tôi cũng được. Ngủ thì phải đắp chăn vào"._Lãng Minh đắp chăn che cái khuôn mặt đẹp trai của Tần Thiên Lăng lại

Đến giờ, Tần Thiên Lăng mới tỉnh ngộ ra, sướng đến điên người do Lãng Minh chủ động hôn hắn.

Lãng Minh đến cái tủ đằng kia, định lấy thêm một cái chăn nữa, thì từ đâu, hai tay y bị kéo lên đỉnh đầu, môi y thì bị mút lấy liên tục. Tần Thiên Lăng vui sướng hưởng thụ, mút mát đôi môi mềm kia. Lãng Minh không khước từ mà chủ động ôm lấy hông Tần Thiên Lăng, cảm nhận sự ấm áp.

Qua cơn thèm khát, muốn nuốt chửng đối phương, Tần Thiên Lăng cười ngọt ngào nhìn Lãng Minh.

“Em vẫn còn muốn trở thành người của tôi không?”_Tần Thiên Lăng vuốt ve cái cằm nhọn của Lãng Minh

“Tên điên này, đủ rồi. Tôi muốn đi ngủ.”

Tần Thiên Lăng hào hứng bế Lãng Minh, vứt xuống giường. Lãng Minh bị thân thể to lớn kia đè xuống giường, căn bản không thể chống cự.

“Ôm tôi đi tiểu bảo bối~~~”_Tần Thiên Lăng gian xảo rỉ vào tai Lãng Minh

Tay Lãng Minh không nghe theo mà tiến đến chỗ cúc áo của Tần Thiên Lăng. Từng chút, từng chút cái áo của hắn ta đã bị y cởi phang.

“Em nôn nóng vậy sao?”

Tần Thiên Lăng dùng lưỡi nếm sạch lấy cổ Lãng Minh, mạnh bạo cắt lấy một cái. Lãng Minh nhăn mặt, lâu rồi, hắn không thể thấy vẻ mặt này của y nên tự dưng hưng phấn tột độ. Rất nhanh chóng, quần áo của Lãng Minh đều nằm dưới sàn.

Lãng Minh hơi co người lại, uỷ mị nhìn Tần Thiên Lăng.

“Em có ý gì đây, tiểu bảo bối~~~?”

Tay Tần Thiên Lăng dịu dàng kéo từ vai xuống điểm ngực của Lãng Minh,

thoả sức trêu ghẹo Lãng Minh. Cơ thể Lãng Minh bỗng trở nên nhạy cảm hơn thường ngày, chỉ cần một cái chạm nhẹ, y đã lộ ra những biểu cảm quyến rũ chết người.

Tần Thiên Lăng cũng vì thế mà hài lòng tuyệt đối. Hắn ta hôn lên cái má đỏ ửng, rồi dần sang hôn lấy môi, sau đó lưỡi hắn bắt đầu cuốn lấy lưỡi Lãng Minh. Hai đầu lưỡi chạm nhau tạo ra cảm giác tê dại khó cưỡng,

“Ưm~~ư~~~ư~~~”_Âm thanh câu dẫn do Lãng Minh phát ra

Tần Thiên Lăng càng háo hức hơn, dùng môi mút chặt lấy lưỡi Lãng Minh, đến khi Lãng Minh thở không nỗi đẩy hắn ra. Thân thể hắn vô thức nóng lên, truyền tia lửa ham muốn đến từng tế bào trong người Lãng Minh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play