“Tôi xin lỗi em.”_Tần Thiên Lăng hoảng loạn kéo Lãng Minh sát vào người anh
“Anh chỉ giỏi xin lỗi…”_Giọng điệu trách móc của Lãng Minh
“Tôi sai rồi…Em đừng bỏ đi có được không?”
“Làm ơn buông tha cho tôi…Tôi thỉnh thoảng sẽ về thăm A Bối.”_Lãng Minh kiên quyết
“Tôi không cho em rời khỏi.”_Tần Thiên Lăng càng ghì Lãng Minh vào lòng anh
“Tôi chịu đủ rồi…Tại sao tôi phải ràng buộc với một con người như anh?”_
Lãng Minh làm lớn chuyện đến mức đẩy ngã Tần Thiên Lăng
Tần Thiên Lăng định kháng cự lại nhưng Lãng Minh nhăn mặt vì cơn đau ở lưng, nên hắn không đành lòng.
“Cẩn thận…em không sao chứ?”_Tần Thiên Lăng lo lắng
“Lo lắng cái rắm. Anh mà đuổi theo tôi, tôi liều mạng với anh?”
Lãng Minh lau hết nước mắt trên mặt, vội vã chạy đi.
“Chỉ có cách này mới làm anh ta quên đi chuyện của Tạ Nhất Hữu.”
Lãng Minh lập tức bắt xe bus, chạy đến một nhà nghỉ.
“Mở cửa ra mau…”
“Anh nhớ em sao? Chạy đến tận đây.”
“Vào trong rồi nói tiếp. Tôi khó khăn mới tới được đây.”
“Nghiêm túc thế?”_Tạ Nhất Hữu mở cửa, Lãng Minh bước vào
Căn phòng đó thuộc loại trung bình. Dù vậy vẫn có sẵn một cái ghế đẩu ở góc phòng. Lãng Minh đặt đồ đạc để trên ghế đẩu đó xuống đất, ngồi xuống ghế.
“Cậu biết Mễ Khắc Hoàng không?”
“Biết…Thế thì sao?”
“Thiên Lăng bảo anh ta đáng sợ.”
“À, anh ta là con trai thứ của bang chủ hắc bang. Có 1/3 đàn em trong hắc bang của chúng ta, cũng có tiếng trong giới kinh doanh.”_Tạ Nhất Hữu nhai nhòm nhẹm củ khoai lang luộc
“Vậy so với chồng của tôi thì một chín một mười rồi.”
Tạ Nhất Hữu tặc lưỡi liên tục.
“Coi kìa…ngọt ngào thế nhỉ? Sao không ở cùng với hắn ta luôn đi? Tìm tôi có chuyện gì đây?”
“Thiên Lăng có vẻ nghi ngờ tôi rồi. Tôi giả vờ bỏ đi, để đánh lạc hướng chồng tôi.”
“Thế muốn tôi làm thế nào?”
“Tôi cũng không biết nữa…”
“Trời ơi, yêu vào rồi não bị úng nước hả? Làm ơn tỉnh táo lại dùm.”
“Trước hết, thì cậu theo dõi tình hình của Tần Thị. Cử vài người theo dõi hành tung của Mễ Khắc Hoàng đi.”
“Làm như tôi là thần vậy?”
“Cậu là quỷ, không có thần tiên nào như cậu.”
“Tôi không cãi với anh. Làm ơn ra khỏi phòng của tôi dùm cái. Người của Tần Thiên Lăng đuổi đến, lại phiền.”_Tạ Nhất Hữu mở thẳng cửa, đuổi Lãng Minh ra ngoài
Lãng Minh vừa rời khỏi phòng của Tạ Nhất Hữu mấy bước, y đã rơi vào tầm mắt của A Cung.
“Đại ca, cậu Lãng vừa từ phòng Tạ Nhất Hữu đi ra.”_A Cung gọi cho Tần Thiên Lăng
“Biết ngay là em ấy đến đấy. Theo dõi cho kĩ càng.”
“Vâng…”
Lãng Minh cứ thẫn thờ đi bộ dọc theo một con đường. Y cũng đã biết A Cung đi theo anh từ lâu. Thỉnh thoảng, tìm cách cắt đuôi A Cung nhưng rồi lại thất bại. Y thật sự cũng chẳng biết đi đâu.
“Thiên Lăng không đuổi theo dỗ mình, mà cử mấy tên áo đen này đến làm gì không biết?”
Lãng Minh ngớ ngẩn, băng qua đường mà không biết đèn tín hiệu đã chuyển sang xanh. Y vừa bước ra vài bước, một chiếc hơi với tốc độ khinh hoàng lao thẳng về phía Lãng Minh.
Lãng Minh nằm vật ra đường, vũng máu loang ra xung quanh chỗ y ngã xuống. Tên tài xế bị doạ sợ đến nỗi chẳng dám bước ra xe.
“Tôi gϊếŧ người rồi sao?”_Tên tài xế mở cửa xe bước ra
Mắt hắn ta đã tái xanh vì Lãng Minh nằm bất động. Mọi người quanh đó cũng tụ lại chỗ Lãng Minh. Đám người A Cung nhanh chóng, xuyên qua đám đông đem Lãng Minh vào bệnh viện.
“Đại ca, cậu Lãng đang ở bệnh viện. Cậu ấy bị xe hơi đâm. Anh mau đến đây đi.”
Tần Thiên Lăng ngắt máy, điên cuồng chạy đến bệnh viện.
“Tại sao hả? Tôi kêu cậu bảo vệ Lãng Minh. Tại sao em ấy lại ở đây hả?”_
Tần Thiên Lăng tức giận đấm A Cung một cái
“Là tại chiếc xe lao nhanh đến. Tôi không kịp trở tay.”_A Cung hướng mắt đến tên tài xế sợ hãi kia
“Là mày sao?”_Tần Thiên Lăng nắm lấy cổ áo của tên tài xế đó, siết chặt
“Tôi…tôi…tại cậu ta đột nhiên xuất hiện nên tôi…”
“Mày còn đỗ lỗi cho em ấy. Mày có hai mắt đầy đủ, sao không nhìn thấy em ấy được?”_Tần Thiên Lăng vung tay anh ta một đấm hả giận
“Ở đây là bệnh viện. Làm ơn giữ im lặng.”
Có mấy tên bảo vệ bệnh viện đến ngăn cản Tần Thiên Lăng đánh đấm tên tài xế.
Tần Thiên Lăng ngồi bên ngoài hàng ghế chờ, nỗi lo lắng của hắn mới tăng lên gấp bội. Hắn không chỉ lo lắng cho Lãng Minh, hắn còn lo lắng cho đứa bé trong bụng Lãng Minh nữa.
Đột ngột, một nữ y tá bước ra từ phòng phẫu thuật.
“Người nhà bên nhân Lãng Minh đến đây.”
Tần Thiên Lăng như cái lò xo, nhanh chóng bật dậy khỏi ghế.
“Bệnh nhân đang trong tình trạng rất nguy hiểm. Anh phải viết cam kết với chúng tôi.”
“Nguy hiểm thế nào?”
“Bây giờ anh có hai lựa chọn. Một là bênh nhân, hai là đứa bé.”
Thời khắc lựa chọn đã đến, Tần Thiên Lăng bức rức cầm cây bút trên tay.
“Anh phải nhanh lên. Cả hai có thể sẽ mất mạng.”