“Đến giờ uống thuốc rồi.”_Tần Thiên Lăng đặt đơn thuốc lên bàn
“Tôi biết rồi. Đưa cho tôi.”
Mắt Tần Thiên Lăng luôn dán vào Lãng Minh.
“Anh bị thân kinh hả?”
“Chắc vậy rồi.”
Lãng Minh há hốc mồm.
“Thằng cha này có vấn đề thật rồi. Chuồn lẹ mới được.”_Nội tâm Lãng Minh
“Êy…êy…em định đi đâu?”_Tần Thiên Lăng đè Lãng Minh xuống sô-pha
“Tôi đi dạo…xung quanh.”
Lãng Minh xoay mặt sang một bên, cố để không chạm mặt Tần Thiên Lăng.
“Đi dạo làm gì? Ôn lại kỉ niệm xưa với tôi, có vẻ vui hơn nhiều.”
“Kỉ…kỉ niệm xưa?”
"Em có biết lúc trước, chúng ta đã từng làm gì ở đây không?
“Tôi…không biết.”
Nét mặt ranh mãnh nhìn xoáy sâu vào mắt Lãng Minh. Tay hắn ta lân la khắp mặt Lãng Minh, thực hiện đủ thể loại chạm.
“Dừng lại đi…Tôi đang mang thai mà.”
“Ờ nhở…”
Tần Thiên Lăng nhướng người mút mạnh môi Lãng Minh, cắn nhẹ lấy chiếc lưỡi ngọt ngào rồi miễn cưỡng nhả ra.
“Đành vậy thôi…Sợ động tới con mất.”
Tần Thiên Lăng làm Lãng Minh tái xanh mặt. Y cảm thấy y là do y dung túng hắn ta quá sao, mà càng ngày hắn ta cứ tha hồ làm bậy.
Hắn ta còn chút lương tâm đỡ Lãng Minh dậy. Ánh mắt lưu luyến rải đầy trên người Lãng Minh.
“Đành tha cho em.”_Tần Thiên Lăng thở dài
“Anh…định đi đâu à?”
“Ừ…có cuộc họp.”
“Boss Tần…anh mới nhận em trai à?”
_Đặng Tiêu Tư đẩy cửa bước vào
Ba người nhìn nhau, tình huống khó hiểu.
“Vào đây làm gì?”
“Gọi Boss đi họp.”
Đặng Tiêu Tư ngơ ngác nhìn Lãng Minh mà anh ta không biết là đang nhìn Lãng Minh. Anh ta cố nhìn Lãng Minh.
“Cái dáng vẻ này…”_Đặng Tiêu Tư từ từ tiến lại
Tần Thiên Lăng khó chịu chặn Đặng Tiêu Tư lại.
“Là Lãng Minh, nhìn em ấy lắm thế hả?”
“Không…không có ý làm Boss Tần đây ghen. Chỉ hơi tò mò.”_Đặng Tiêu Tư hiểu ra, vẫy tay chào hỏi Lãng Minh
Lãng Minh lịch sự chào lại.
“Ở yên đây. Lát nữa tôi trở lại.”
Tần Thiên Lăng nhìn thấy Lãng Minh gật đầu mới chịu bước đi.
Lãng Minh đi loay hoay trong văn phòng. Ngoài đống hợp đồng, sổ sách, tư liệu các thứ thì chẳng còn thứ gì trong phòng đáng chú ý.
Thật sự không biết, Lãng Minh tìm thứ gì mà rất vội vã. Y lục lọi tất cả các ngăn tủ, còn làm rối tung lên các giấy tờ ở trên bàn.
“Đây rồi…quả là ở đây.”
Bỗng dưng, có người gõ cửa. Lãng Minh khá hoảng sợ, lúng túng ngồi lại vào ghế sô-pha.
“Tôi có thể vào không? Tôi có chuyện cần bàn với ngài.”
“Tần Thiên Lăng không có ở đây.”
Chu Bạch Nhân ở ngoài cửa, hơi nhíu mày lại. Cậu ta biết chỉ có một người dám gọi cả tên lần họ của Tần Thiên Lăng. Đó là Lãng Minh.
Chu Bạch Nhân gấp rút đẩy cửa bước vào.
“Anh khoẻ lại rồi?”
“Đương nhiên. Cậu có vẻ không vui?”
“Rất vui là đằng khác.”_Chu Bạch Nhân thong dong ngồi bên cạnh Lãng Minh
“Bao lâu nay, cậu giữ cái chức vụ này, không thấy chán hả?”
“Ở đây, Thiên Lăng ca ca đối xử với tôi rất tốt. Nếu anh không trở lại, chắc có lẽ tôi đã trở thành…”
“Nói dối mà không ngượng miệng.”_ Lãng Minh chỉ trích
“Chê cười tôi? Nhìn lại bản thân anh đi. Chơi trò giả ngây ngô, mất trí nhớ. Thật nực cười.”_Chu Bạch Nhân làm vẻ mặt khinh bỉ
“Cậu dám nói lại lần nữa?”
“Tại sao không?”
Lãng Minh tức giận đánh thẳng vào mặt Chu Bạch Nhân.
“Vị trí của cậu đều nhờ tôi mà có được. Tôi ghét nhất là mấy kẻ kí sinh mà còn lên mặt.”
“Còn đỡ hơn cái thứ đồ chơi bị hư. Có giá trị nhờ khuôn mặt, bây giờ khuôn mặt cũng đi tong. Chỉ được cái thói vênh váo.”
Chu Bạch Nhân điên rồ đẩy ngã Lãng Minh xuống đất, đấm trả Lãng Minh. Tất cả kế hoạch của Lãng Minh diễn ra thuận lợi, thời điểm đúng lúc Tần Thiên Lăng quay trở lại văn phòng.
Chu Bạch Nhân bị khiêu khích đến mất cả lý trí, dễ dàng lọt lưới của Lãng Minh mà không hay biết.
“Cứu tôi với…làm ơn dừng lại.”_Lãng Minh nhìn về phía Tần Thiên Lăng, khổ sở gọi
Tần Thiên Lăng tức giận đến điên người, chỉ cần một tay cũng hất ngã được Chu Bạch Nhân. Hắn ta hung hăng siết lấy cổ của Chu Bạch Nhân.
“Cậu thách thức giới hạn của tôi? Còn…dám động vào em ấy.”_Tần Thiên Lăng nghiến răng, tay càng bóp mạnh cổ Chu Bạch Nhân
Lãng Minh cười nhẹ, rồi giấu sự vui vẻ đó đi.
“Anh dừng lại đi…Có thể bóp chết cậu ta đó.”_Lãng Minh kéo tay Tần Thiên Lăng lại
“Tôi chỉ hận khi không bóp chết cậu ta.”_Tần Thiên Lăng đe doạ bấy nhiêu là đủ, hắn phải quan tâm vợ hắn cái đã
Chu Bạch Nhân nằm hẳn xuống sàn nhà, khó khăn, hấp tấp hít thở. Lãng Minh đã nhào vào vòng tay Tần Thiên Lăng từ lúc nào.
“Anh xin lỗi. Để em một mình.”
“Lưng…lưng của tôi hơi đau.”
“Vậy sao?”_Tần Thiên Lăng nhói ở trong lòng
Tần Thiên Lăng cẩn thận dìu vợ anh ra ngoài, gặp Đặng Tiêu Tư.
“Đuổi việc Chu Bạch Nhân. Để cậu ta vào danh sách đen của giới văn phòng. Đảm bảo, sau này không ai dám tuyển dụng cậu ta.”
“Vâng…”
Tần Thiên Lăng chầm chậm dìu Lãng Minh ra xe. Đặng Tiêu Tư nhìn theo lắc đầu.
“Chu Bạch Nhân ơi là Chu Bạch Nhân. Cậu động vào vợ Boss Tần thì xong đời rồi.”_Đặng Tiêu Tư