Tạ Nhất Hữu cùng Lãng Minh đi đến một khu chung cư tầm trung.
“Chỗ ở của chúng ta.”
“Cậu lấy đâu ra tiền???”
“Anh không cần quan tâm, đến ở cùng em là được rồi.”
Tạ Nhất Hữu thành thạo bấm nút thang máy. Vèo một cái đã đến tầng cao nhất của chung cư. Đương nhiên, từ màu sơn đến cách bày trí tất cả các phòng đều như một.
Đẩy cửa, Tạ Nhất Hữu kéo tay Lãng Minh bước vào phòng.
“Nhà của chúng ta sẽ là nơi này.”
Lãng Minh lặng đi, chẳng buồn nhìn khuôn mặt Tạ Nhất Hữu thêm một phút giây nào nữa.
“A Hoả, anh không khoẻ sao?”
“Tôi nghỉ ngơi một lát là khoẻ thôi.”
Lãng Minh dối lòng đấy. Rõ ràng là vết thương rất đau, ra viện trước hạn kia mà.
Sở dĩ, Lãng Minh đi cùng Tạ Nhất Hữu vì anh thật sự muốn thoát khỏi Tần Thiên Lăng. Tận sâu trong tâm tư, Lãng Minh không muốn liên quan đến người đàn ông họ Tần kia, mặc dù có là quan hệ máu mủ đi nữa.
Đến đây, Lãng Minh muốn có một cuộc sống yên ả như trước đây, cùng với Tạ Nhất Hữu.
“A Hoả…anh nằm xuống nghỉ ngơi một lát.”
Tạ Nhất Hữu nằm cạnh Lãng Minh ở trên giường.
“Anh có thấy nóng không?”_Tạ Nhất Hữu cởi phanh cái áo trên người xuống
Lãng Minh chỉ gật đầu nhẹ rồi đôi mắt vô định, tựa như suy nghĩ điều gì đắn đo lắm. Lãng Minh nằm trên giường mà mắt vẫn không sao nhắm lại được. Anh đành phải bật dậy, lúi cúi rót một cốc nước.
“Xoảng…xoảng…”_Tay chân Lãng Minh vụng về làm cốc nước vỡ tan tành nằm dưới sàn
Một điềm báo không lành mà Lãng Minh mơ hồ cảm nhận được.
“A Hoả, anh có bị làm sao không?”
_Tạ Nhất Hữu chạy đến bên cạnh Lãng Minh
“Cốc…cốc…”_Tiếng gõ cửa chầm chậm nhưng vẫn thấy sự vội vàng trong đó.
“Có lẽ là shipper giao thức ăn.”_Tạ Nhất Hữu để Lãng Minh đứng như thế mà tiến đến mở cửa
“Cái thằng khốn chết tiệt này…”_Tần Thiên Lăng thẳng thừng đấm một phát vào mặt Tạ Nhất Hữu
Do Tạ Nhất Hữu và Lãng Minh di chuyển bằng taxi nên Tần Thiên Lăng có thể dễ dàng tra được những tuyến đường và tìm đến căn chung cư này.
“Dựa vào cái gì mà anh đến đây?”
“Tôi dựa vào cậu ấy.”_Tần Thiên Lăng trừng mắt rồi ra lệnh cho bọn đàn em giữ Tạ Nhất Hữu lại
“Muốn cướp người của tôi. Không dễ đâu…”
Tần Thiên Lăng thấy Tạ Nhất Hữu thân thể như thế lại càng tức giận. Sau đó, trút sự giận dỗi đó lên Lãng Minh.
“Hai cậu đã làm gì rồi?”_Năng lượng của Tần Thiên Lăng phát ra khiến Lãng Minh phải sợ sệt
“Tôi đang hỏi hai cậu đã làm gì rồi?”
_Tần Thiên Lăng hét toáng vào mặt Lãng Minh, âm thanh vang khắp phòng vô cùng đáng sợ
Lãng Minh bị Tần Thiên Lăng làm phát hoảng, run rẩy bước lùi thì chân dẫm phải mảnh thuỷ tinh. Những giọt máu bắt đầu rơi xuống sàn nhà khiến người ta phải xót xa.
“Tôi…và cậu ấy đang ngủ.”_Lãng Minh ngây thơ trả lời
Ngọn núi lửa trong lòng Tần Thiên Lăng bùng nổ một cách đáng sợ. Tần Thiên Lăng bóp chặt lấy cổ tay Lãng Minh.
“Tôi thấy cậu giỏi…lúc trưa, ngủ cùng tôi. Bây giờ đổi “khẩu vị” rồi.”_Tần Thiên Lăng áp sát mặt vào Lãng Minh, chỉ vài mm nữa là môi có thể chạm nhau
“Bỏ tôi ra…anh làm tôi đau.”
Tần Thiên Lăng bực bội, càng siết chặt tay Lãng Minh.
“Trước đây, tôi cho cậu chọn. Bây giờ, mọi chuyện do tôi định đoạt.”
“Anh hai…”
“Đừng gọi tôi như thế…”_Tần Thiên Lăng hung dữ, trợn trừng mắt
Tần Thiên Lăng vác Lãng Minh trên vai đến chỗ Tạ Nhất Hữu.
“Biết trước tôi sẽ đến. Vậy từ đầu, cậu đừng tốn công như vậy.”_Tần Thiên Lăng kết thúc câu nói bằng nụ cười man rợn cùng với âm thanh sởn cả gai óc của đế giày
Lãng Minh bị vác như thế, bụng của anh rất đau, cảm giác như sắp vỡ ra vậy.
Tần Thiên Lăng cứ như thế rồi ném Lãng Minh vào trong xe. Tài xế lập tức đạp ga khiến Lãng Minh không có cơ hội tẩu thoát.
Lãng Minh ngồi trong xe vẫn không thoải mái gì. Bàn tay to lớn kia vẫn luôn giữ chặt cái cổ tay nhỏ bé của Lãng Minh. Lãng Minh cảm nhận rõ ràng sự khó chịu của Tần Thiên Lăng đè lên người anh.
“Ay…đau quá…làm ơn bỏ tôi ra.”
“Câm miệng.”
Một gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt Lãng Minh. Lãng Minh ấm ức, nhưng cố cho những giọt mắt không được rỉ ra ngoài.
Tình cảnh như vậy, Tần Thiên Lăng cũng không có dấu hiệu mũi lòng một tí nào. Đằng này lại cảm thấy trong lòng càng bực tức hơn nữa.
“Cậu ấm ức lắm sao?”
Ngay khi xe dừng lại, Tần Thiên Lăng mạnh bạo lôi Lãng Minh xuống xe. Những vệt máu từ chân Lãng Minh rơi rớt khắp sàn nhà mà Tần Thiên Lăng cũng không để ý đến.
Tần Thiên Lăng kéo Lãng Minh đến một căn nhà kho. Tần Thiên Lăng đẩy Lãng Minh vào tường. Anh chỉ dùng một tay có thể khống chế cả hai tay của Lãng Minh.
Tay còn lại của Tần Thiên Lăng áp chế chiếc cằm của Lãng Minh. Tần Thiên Lăng đưa lưỡi vào bên trong khoang miệng Lãng Minh, không chế chiếc lưỡi ngọt ngào của Lãng Minh.
Thân thể Tần Thiên Lăng áp sát Lãng Minh đến nỗi mà ngực của hai người chạm nhau. Tần Thiên Lăng mút mạnh đầu lưỡi của Lãng Minh, hung hăng cắn lấy môi Lãng Minh đến bật máu.
“Bây giờ thì còn gọi tôi là anh hai nữa không?”