“Thuê bao quý khách hiện tại không liên lạc được. Xin quý khách vui lòng gọi lại sao?”_Tần Thiên Lăng đã nghe được câu nói đó mười mấy lần
Và đúng cuộc gọi lần thứ 20, Lãng Minh đã chịu bắt máy.
“Lúc nãy…do tôi có việc mới tắt điện thoại. Với lại, tôi chưa nhìn thấy gì…
Thật đó.”
“Cậu có quyền nhìn. Ban nãy, thật sự chỉ là hiểu lầm. Cậu nghe tôi giải thích.”
“Không cần đâu. Tôi bắt máy để điện thoại không bị anh gọi đến hết pin. Vậy đi. Tôi cúp máy.”
“Em ấy không ghen một chút nào? À mà phải rồi, em ấy đâu có quan tâm mình.”_Tần Thiên Lăng buồn rầu, buông ra những lời đó
Tần Thiên Lăng cũng không lo lắng nữa. Từ trưa đến chiều, Tần Thiên Lăng không nhắn một dòng tin, một cuộc gọi cũng đều không.
Vào khoảng xế chiều, Tần Thiên Lăng kết thúc tất cả cuộc họp. Bên cạnh đó, anh dắt theo cả Chu Bạch Nhân.
Xe Tần Thiên Lăng dừng lại ở khu chợ, gần khách sạn.
“Cậu đi mua quà về cho các nhân viên Tần Thị. À mà…mua cho tôi vài hộp báng quy hạnh nhân. Tôi đã chuyển khoản cho cậu rồi. Đi nhanh rồi về.”
Chu Bạch Nhân tác phong nhanh nhẹn, xuống xe làm y theo lời Tần Thiên Lăng. Tần Thiên Lăng chỉ việc an nhàn trong nửa tiếng đồng hồ.
Rồi một dòng tin nhắn, lặng lẽ xuất hiện trên điện thoại Tần Thiên Lăng.
*Bác sĩ vừa khám vết thương cho tôi. Bác ấy bảo chỉ 3 ngày nữa, tôi có thể xuất viện.*
“Thông báo ngày em thoát khỏi tôi. Tôi sẽ làm em nhớ, em là gì của tôi.”
Một lát sau, Chu Bạch Nhân trở lại.
"Chu Bạch Nhân, cậu diễn cùng tôi một vở kịch."Tần Thiên Lăng kiên quyết bảo
“Được thôi.”_Chu Bạch Nhân nhanh chóng đồng ý
Vài tiếng sau, Tần Thiên Lăng và Chu Bạch Nhân có mặt ở bệnh viện.
“Cậu nhớ ăn nói cho cẩn thận.”_Tần Thiên Lăng
Tần Thiên Lăng dáng vẻ có chút mệt mỏi rồi mở cửa phòng bệnh của Lãng Minh. Điều bất ngờ đã xảy ra, không thể lường trước được. Cái tên Tạ Nhất Hữu đang nắm lấy tay của Lãng Minh.
Lãng Minh sửng sốt, gượng gạo khi Tần Thiên Lăng hầm hầm bước vào phòng. Lãng Minh cũng hiểu chuyện mà rút tay lại.
“Vừa đi vắng có một hôm, cậu đã đem nhân tình vào phòng của tôi.”_ Tần Thiên Lăng
“Cậu ta không phải nhân tình.”_Lãng Minh nhỏ giọng đáp lại
Tần Thiên Lăng tức giận dùng ánh mắt sắc như dao nhìn Lãng Minh. Tình cảnh này, Lãng Minh không cảm thấy sợ mà ngược lại, cảm giác đau lòng lại ập đến.
Tần Thiên Lăng nhìn qua phải thì mới nhớ đến sự có mặt của Chu Bạch Nhân. Thế là, tiện thể, Tần Thiên Lăng diễn một vở kịch ân ái cho Lãng Minh thưởng thức.
“Như đã hứa, bánh quy hạnh nhân. Bạch Nhân, đã có lòng mua cho cậu.”_Tần Thiên Lăng vòng tay sang ôm eo Chu Bạch Nhân
Tần Thiên Lăng mong muốn Lãng Minh sẽ tức giận, ghen tuông nhưng anh lầm rồi. Bây giờ, thân phận của Tần Thiên Lăng chỉ là anh trai của Lãng Minh và cũng chỉ thế thôi.
Nét mặt của Lãng Minh chẳng biến đổi một tí nào.
“Người yêu của anh à?”_Tạ Nhất Hữu
Lần này, Tần Thiên Lăng dùng ánh mắt dịu hơn lúc nãy, nhìn thẳng vào Lãng Minh, trả lời dứt khoát.
“Ừ.”
Đến lúc này, cơ thể Lãng Minh bắt đầu phản ứng. Đồng tử run lên, hai tay Lãng Minh bấu chặt chiếc chăn, những hành động đó rõ đến mức Tần Thiên Lăng liếc sơ đã nhìn thấy được tất cả.
“À…quên, sao có thể gọi Bạch Nhân là người yêu được. Chúng tôi đã đính hôn nên phải gọi là vợ sắp cưới mới đúng.”_Tần Thiên Lăng tiếp tục đả kích Lãng Minh
Đã quá giới hạn sự chịu đựng của Lãng Minh. Sự đau nhói ở con tim từ đâu xuất hiện làm Lãng Minh khổ sở nãy giờ. Đột nhiên, đầu của Lãng Minh đau như búa bổ, hàng loạt các hình ảnh mơ mơ hồ hồ hiện lên trong đầu anh. Lãng Minh mím chặt, ngất xỉu tại chỗ.
“A Hoả…anh bị làm sao vậy?”_Tạ Nhất Hữu hét toáng lên
Tần Thiên Lăng liền bấm nút gọi bác sĩ. Lãng Minh được đẩy đến phòng cấp cứu. Anh được truyền đủ loại thuốc. Sau một hồi, nhịp tim và huyết áp của Lãng Minh cũng trở lại bình thường nhưng anh vẫn nằm bất động, không chịu tỉnh dậy.
Ở bên ngoài, Tạ Nhất Hữu và Tần Thiên Lăng đang lớn tiếng với nhau.
“Tại anh mà A Hoả bất tỉnh rồi đấy.”
Mỗi lần nghe cái tên A Hoả là Tần Thiên Lăng tức sôi máu lên.
"Cậu có quyền gì mà lên tiếng ở đây?”
“Anh đừng tưởng tôi không biết. Tại anh mà A Hoả mới phải nhập viện. Sau này, tôi không biết cần anh và A Hoả của tôi có cùng huyết thống, tôi chắc chắn sẽ không để A Hoả giao du với loại người như anh.”
“Cái thằng nhóc này…vợ tôi mà dám nói…”_Tần Thiên Lăng tức giận, nhảy vào đấm mấy phát vào mặt Tạ Nhất Hữu
Tần Thiên Lăng và Tạ Nhất Hữu đánh nhau thì Chu Bạch Nhân nhỏ bé làm sao cản nổi. Lúc đó, một vị bác sĩ bước ra giải quyết tình hình.
“Ai là người nhà của bệnh nhân Lãng Minh.”
“Tôi…”_Tần Thiên Lăng
“Tôi…”_Tạ Nhất Hữu
“Tình hình sức khoẻ của bệnh nhân đã tạm ổn. Lúc nãy, do tâm trạng biến động mạnh mà ngất xỉu. Các cậu nên giữ cảm xúc của bệnh nhân này ở mức ổn định. Do một phần não của cậu ấy bị chấn thương nhẹ cộng với vết thương ở lưng, cơ thể không chịu nổi mà hôn mê sâu.”
“Khi nào cậu ấy mới tỉnh?”_Tần Thiên Lăng
“Khoảng chừng vài tiếng nữa. Khi nào cậu ấy tỉnh dậy thì thông báo với tôi, tôi đến kiểm tra.”
“Cảm ơn bác sĩ.”_Tạ Nhất Hữu
Tần Thiên Lăng xoay sang Chu Bạch Nhân.
“Cậu về lấy tài liệu hồ sơ và quần áo đến đây. Tối nay, tôi ở lại bệnh viện.”
“Vâng.”
Lãng Minh được đưa trở về phòng bệnh. Tần Thiên Lăng và Tạ Nhất Hữu mỗi người một góc phòng, chẳng ai nói chuyện với ai.
Vài tiếng đồng hồ trôi qua, Lãng Minh đã có dấu hiệu tỉnh dậy.
“Ca ca…ca ca…ca ca à.”
Tần Thiên Lăng đứng bật dậy, chạy chỗ Lãng Minh. Nhưng Tạ Nhất Hữu đã đến trước. Lãng Minh mở mắt và người đầu tiên anh thấy là Tạ Nhất Hữu.
“Anh không sao chứ, A Hoả?”
Lãng Minh không trả lời mà lách qua tìm Tần Thiên Lăng. Tần Thiên Lăng nhanh chóng tiến lại.
“Thiên Lăng ca ca…”_Lãng Minh gọi
_Continue_