Cúp điện thoại xong, Đoạn Úc liền tiến lên, anh khom lưng vòng tay qua sống lưng và cẳng chân của Kiều Nhung, bế xốc cô lên.

Kiều Nhung hoảng sợ, hai tay ôm lấy cổ anh theo bản năng: “Anh làm gì vậy?”

Đoạn Úc nhàn nhạt nói: “Về nhà.”

Kiều Nhung ngờ vực: “Không ở bệnh viện sao?”

Đoạn Úc thờ ơ bảo: “Về nhà, mời chuyên gia tới tận nhà chăm sóc em.”

Kiều Nhung ngoan ngoãn đáp: “Ừm.”

Lúc này cô mới nhận ra mình đang ôm lấy cổ anh.

Kiều Nhung hơi chột dạ, rón rén thu tay về.

Đoạn Úc cúi đầu nhìn cô.

Cô đang ngoan ngoãn ở yên trong lòng anh, ngón tay khẽ túm lấy gấu tay áo anh, cặp mắt vô hồn hơi chớp nhẹ, hàng lông mi cong vút cũng khẽ phe phẩy. Dường như khắc ấy, có một chú bướm khẽ đậu vào trái tim anh, bay lượn nhảy múa.

Nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn này, anh còn tưởng rằng chuyện cô làm mình tức gần chết trên giường bệnh khi nãy chỉ là ảo giác.

Đoạn Úc làm bộ thản nhiên rời mắt khỏi cô, lại nhìn về phía trước, nhàn nhạt lên tiếng: “Ôm tôi đi, em muốn ngã xuống đất sao?”

Kiều Nhung sửng sốt, mãi mới phản ứng lại.

Là điều mà cô đang nghĩ sao?

Cô thận trọng vòng tay ôm lấy bả vai anh.

Đoạn Úc không mở miệng nữa.

Kiều Nhung lẳng lặng đợi.

Hai người đi lướt qua Bạch Thần và Mạc Tuyết còn đang ngây ngốc đứng ở cửa, rời khỏi phòng bệnh.

Bạch Thần đứng yên tại chỗ, ngơ ngác nhìn theo bóng hai người kia, anh ta chớp mắt, đột nhiên nở một nụ cười đầy ẩn ý.

Anh ta nhanh chân đuổi theo, tiến đến bên cạnh Đoạn Úc, nhìn mặt anh chẳng có chút cảm xúc nào, anh ta nói: “Đoạn công tử à, tôi nhớ là còn một chồng văn kiện đang chờ cậu về xử lí đó.”

Sắc mặt Đoạn Úc chẳng hề thay đổi: “Trông cậu có vẻ rất nhàn dỗi, hay là giúp tôi lấy văn kiện về nhà đi.”

Bạch Thần lập tức lắc đầu từ chối: “Không được đâu! Tối nay tôi còn có hẹn với em yêu của tôi đó!”

Đoạn Úc đi tới bãi đỗ xe, anh mở cửa xe, đặt Kiều Nhung vào ghế phụ, sau đó đi tới ghế lái.

“Tôi muốn trông thấy văn kiện của mình trong phòng khách trước 9 giờ.”

Nói xong, Đoạn Úc đóng cửa, khởi động xe, mau chóng rời đi.

Bạch Thần hít khói xe, tức muốn hộc máu mà kêu to: “Tôi không phải trợ lý của nhà cậu!”

Dừng một chút, anh ta lại quát: “Tốt xấu gì cậu cũng nên cho tôi quá giang một đoạn chứ!”

Nhưng bãi đỗ xe chỉ có tiếng vọng khe khẽ, không có lấy một câu trả lời.

Bạch Thần tức phát run, căm phẫn rút điện thoại gọi cho tài xế nhà mình.



Xe hơi chạy băng băng trên đường cái.

Kiều Nhung ngồi trên ghế phụ, ngón tay túm chặt lấy đai an toàn.

Từ khi hai mắt không nhìn thấy gì, cô bắt đầu có thói quen túm chặt lấy thứ gì đó, nếu làm như vậy, cô sẽ cảm thấy an toàn hơn.

Nhưng bây giờ cô vẫn thấy đứng ngồi không yên.

Không biết là do cảm giác xấu hổ lúc ban đầu, hay do nguyên nhân thị giác, cô cảm thấy không được tự nhiên cho lắm khi ở cùng Đoạn Úc, luôn muốn cách xa anh một chút.

Cô khẽ nuốt nước miếng, bối rối mở lời: “Thật ra… Nếu như anh bận việc thì mau đi xử lý đi, công tác chậm trễ không tốt.”

Đoạn Úc im lặng một lát rồi hỏi lại: “Có phải trong lòng em chỉ có công việc mới là chuyện quan trọng hay không?”

Nếu Bạch Thần đang ở đây, nhất định sẽ trố mắt kinh ngạc.

Đoạn Úc là một tên cuồng công việc, vậy mà cũng có lúc đặt câu hỏi về tầm quan trọng của công việc?

Nhưng Kiều Nhung không hề biết chuyện này, cô chỉ thật thà đáp: “Em không muốn quấy rầy đến công việc của anh.”

Đoạn Úc lại im lặng.

Kiều Nhung không thấy anh trả lời, cho rằng anh đã đồng ý, cô thoáng yên lòng.

Nhưng tới lúc cô mơ màng sắp ngủ, Đoạn Úc đột nhiên mở miệng, giọng nói còn có phần giận dỗi: “Nếu em không muốn làm phiền tôi làm việc, vậy thì mau chóng khỏi bệnh, để cho tôi khỏi phải bận lòng chăm sóc em.”

Kiều Nhung đã buồn ngủ lắm rồi, cô vội vàng hứa hẹn: “Được thôi, em sẽ mau khỏe lại, sẽ không làm phiền anh quá lâu.”

“…”

Sau đó Đoạn Úc không nói thêm câu nào nữa.  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play