Kiều Nhung nghe vậy đành phải lùi một bước, thỏa hiệp với anh: “Vậy thì em sẽ nghỉ ngơi một tuần, sau đó bắt đầu quay về làm việc.”
Vừa hay, một tuần này có thể giúp cô cân nhắc kỹ càng về chuyện ca hát.
Đoạn Úc lại không nhún nhường: “Trước khi khôi phục thị lực, không được phép làm việc.”
Kiều Nhung không còn cách nào, chỉ đành quay qua xin Mạc Tuyết: “Chị Mạc à, em muốn…”
Mạc Tuyết thấy sếp lớn đang nhìn mình đăm đăm, chị ta nuốt nước miếng, có chút đau lòng mà cự tuyệt: “Nhung Nhung à, em cứ nghe lời Đoạn tổng đi, chờ khỏi bệnh rồi nói sau nhé?”
Kiều Nhung không còn đường lui, cũng bắt đầu nổi giận.
Cô ngẩng mặt, nghiêm túc nói với Đoạn Úc: “Anh đã nói không làm phiền đến công việc của em, anh không thể lật lọng như vậy được.”
Đoạn Úc khẽ cong môi: “Trường hợp đặc biệt, cách xử lý cũng phải linh hoạt.”
Kiều Nhung lắc đầu: “Không được, anh không được quản em như thế!.”
Đoạn Úc tức tới mức bật cười.
Anh lên tiếng cười nhạo: “Tôi là ông xã của em, sao lại không được quản em chứ?”
“Cái gì???”
Mạc Tuyết và Bạch Thần khiếp sợ thốt lên cùng lúc.
Mạc Tuyết không thể nào ngờ nổi đây là phu nhân của sếp tổng.
Còn Bạch Thần thì không tin nổi Đoạn Úc tự công khai quan hệ của hai người họ trước mặt người khác.
Kiều Nhung cũng khiếp đảm vô cùng.
Đoạn Úc đã nói không cho cô gọi là “ông xã”, không phải sao?
Nghĩ vậy, cô bèn phản bác: “Là chồng giả.”
Lời này vừa dứt, phòng bệnh cũng im bặt.
Vẻ mặt Mạc Tuyết phức tạp, chị ta cảm chuyện mình vừa nghe sắp khiến chị ta bị diệt khẩu.
Bạch Thần thì nhịn cười tới mức cơ mặt phát run.
Người chị dâu này cũng thú vị quá đi?
Đoạn Úc còn không biết quý trọng ư?
Một lúc lâu sau, Đoạn Úc điều hòa lại nhịp thở của mình, anh cúi người tới gần cô, bình thản đáp: “Có cần tôi mang giấy hôn thú tới đây cho em sờ một lát không?”
Kiều Nhung nắm chặt chăn, khuôn mặt đỏ lựng, hơi thở không đều, không biết nên phản bác như thế nào.
Một lát sau, cô lại lên tiếng: “Nhưng chúng ta rõ ràng đã nói…”
Đoạn Úc đứng dậy, điều chỉnh cúc áo ở tay, nhàn nhạt nói: “Tôi đã nói rồi, đây là trường hợp đặc biệt, phải xử lý một cách linh hoạt. Huống chi, tôi cũng không muốn bị ông nội quở mắng.”
Kiều Nhung im lặng một lát, dịu giọng trả lời: “Đây là tự em yêu cầu, ông nội sẽ không trách anh đâu…”
Đoạn Úc thấy cô còn chưa từ bỏ ý định, lập tức lấy điện thoại trong túi áo, mở phần lịch sử cuộc gọi, ấn thẳng vào cái tên ở trên cùng.
Không quá hai giây, Đoạn lão gia tử đã bắt máy, vừa mở miệng đã mắng: “Thằng nhóc thúi! Tới bệnh viện mà cũng lâu như vậy sao? Bảo anh chăm sóc Nhung Nhung cho tốt, anh không buồn để trong lòng sao? Anh chờ đó, xem lúc về đây lão già này có đánh chết anh hay không!”
Đoạn Úc mở loa ngoài, đôi mắt chăm chú nhìn khuôn mặt Kiều Nhung, nghe những lời này, anh chỉ nhẹ giọng trả lời: “Cháu dâu của ông mù rồi, cô ấy còn không muốn về nhà với con, một hai đòi làm việc này.”
Đoạn lão gia tử nghe xong....
Mù?
Chuyện gì vậy chứ?
Ông hoàn toàn bỏ qua chuyện lần đầu tiên Đoạn Úc thừa nhận cô là vợ mình, chỉ hét vào điện thoại: “Mau chuyển máy cho Nhung Nhung! Để ông nói chuyện với con bé! Nhất định là con đã bắt nạt con bé, con chờ đó, ông nhất định sẽ…”
“Ông nội ơi!”
Giọng nói mềm mại đáng yêu của cô gái nhỏ bỗng vang lên, cắt ngang lời nói kế tiếp của Đoạn lão gia tử.
Ngữ khí của ông thay đổi một trăm tám mươi độ: “Ôi trời! Là Nhung Nhung sao? Nhung Nhung à, con đừng sợ, cứ theo Đoạn Úc về nhà đi, có ông nội ở đây, nó không dám bắt nạt con đâu…”
Kiều Nhung ngượng ngùng đáp: “Ông nội à, con không sao thật mà, không cần phải làm phiền Đoạn Úc.”
Ông Đoạn nói càng lúc càng lớn: “Chuyện mất thị giác còn không phải việc lớn hay sao? Con yên tâm, cứ ở nhà để cho Đoạn Úc chăm sóc, nó sẽ không ép con làm việc đâu.”
Đoạn Úc khẽ nhếch môi cười.
Kiều Nhung càng thấy ngượng ngùng, cô khẽ cắn môi giải thích: “Không phải đâu ông nội à, là tự con muốn đi làm, không liên quan tới anh ấy.”( truyện đăng trên app TᎽT )
Ông Đoạn nghe xong thấy cũng do dự, đương nhiên ông biết cháu trai mình không phải người tàn nhẫn như vậy.
Có điều cô bé này đã mù rồi còn đòi làm việc, hiển nhiên là chuyện lớn.
Ông chỉ đành nói khéo: “Nhung Nhung à… Ông nội biết con hết lòng với công việc, nhưng con cũng phải nghĩ cho người nhà chứ… Con không nhìn thấy gì, ra đường gặp chuyện ngoài ý muốn thì phải làm sao bây giờ? Ngộ nhỡ con lại xảy ra chuyện, bảo ông nhìn mặt lão Kiều thế nào được nữa…”
Kiều Nhung thấy Đoạn lão gia tử thiếu điều bật khóc, cô cũng hơi mềm lòng, do dự một lát rồi thỏa hiệp: “Ông nội cứ yên tâm đi, con sẽ nghỉ ngơi thật tốt, bao giờ khỏe lại mới làm việc tiếp.”
Phải, nhưng nghỉ ngơi bao lâu là do cô quyết định.
Nếu ảnh hưởng tới nhiệm vụ thì không thể chậm trễ được.
Nhìn vẻ mặt Kiều Nhung, Đoạn Úc ngay lập tức đoán ra cô đang nghĩ gì.
Nhưng thỏa hiệp tạm thời cũng được, chuyện sau này có thể từ từ nghĩ cách.
Anh thu điện thoại về, vội vàng nói với Đoạn lão gia tử mấy câu rồi cúp máy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT