Kiều Nhung tìm hiểu xong thông tin của thế giới này, cô ngó lơ toàn bộ niềm đam mê ca hát của nguyên chủ.

Kiều Nhung chỉ tìm thấy một điểm quan trọng duy nhất:

“Nếu như thế, ở thế giới này, ta chỉ cần không ly hôn với Đoạn Úc là hoàn thành nhiệm vụ có phải không

Kiều Nhung phấn chấn hỏi Cầu Cầu.

Nói như vậy, mỗi ngày cô chỉ cần trốn trong nhà ăn no ngủ kỹ, thi thoảng đi qua đi lại trước mặt Đoạn Húc là được!

Nghe có vẻ nhàn đó!

Cầu Cầu ấp a ấp úng nói: [Ký chủ… Thế giới này cũng có nhiệm vụ phụ.]

“…”

Kiều Nhung im bặt.

Cô cố gắng giữ vẻ dịu dàng, hỏi nó rằng: “Là gì thế?”

Nếu như nhiệm vụ không liên quan tới chuyện ở bên cạnh thiếu chủ, cô sẽ không làm.

Cầu Cầu hiểu rõ tính tình Kiều Nhung, nó nói thẳng: [Ký chủ, nếu như cô không làm, chín tháng nữa cô sẽ đột ngột qua đời.]

Kiều Nhung: “…”

Cô tò mò hỏi: “Thân thể này cũng có bệnh bẩm sinh sao?”

Cầu Cầu giải thích: [Không phải đâu, chỉ là trước khi cô tới đây, nguyên chủ vốn đã ra đi vì tai nạn xe cộ.]

Kiều Nhung: “Thế thì sao?”

Cầu Cầu tiếp tục nói: [Vì chuyện hồi sinh cho người chết là việc trái với lẽ trời, cho nên cô cần phải hoàn thành nhiệm vụ phụ của thế giới này, mới không bị ép rời khỏi thế giới này.]

Kiều Nhung đăm chiêu một lát.

Một lát sau, cô bèn hỏi: “Vậy thì nhiệm vụ phụ đó là gì?”

Cầu Cầu vui vẻ nói: [Ký chủ cần phải hoàn thành tâm nguyện cho nguyên chủ của cô. Cô còn nhớ chuyện nguyên chủ đã ký hợp đồng với Đoạn Úc không? Cô cần phải trở nên nổi tiếng trước công chúng trong một năm này, phải đạt được giải thưởng danh dự của Tinh Quang Đại Điển năm nay. Thời gian một năm ấy đã bị nguyên chủ lấy mất ba tháng, cho nên cô chỉ còn có chín tháng mà thôi!]

Kiều Nhung: “…”

Ta muốn lẳng lặng.

Cô khá lo lắng: “Nhưng ta đâu có biết ca hát?”

Cầu Cầu: [Không sao hết, ở thế giới này, cô có kỹ năng của nguyên chủ, phần còn lại chỉ cần cô tự phát huy là được!]

Dừng một lát, nó lại nhắc nhở thêm một câu: [Bởi vì Tinh Quang Đại Điển một năm mới tổ chức một lần, cho nên cô chỉ có một cơ hội, ký chủ, cố lên nha!]

Kiều Nhung: […]

Cô yên lặng một lát, nhanh chóng sắp xếp lại chuyện phải làm ở thế giới này, sau đó nắm chặt bàn tay, hạ quyết tâm: “Trong khoảng thời gian này, ta cần phải tranh thủ học hát trước đã.”

Cầu Cầu: [Đúng vậy! Nhưng cô cũng đừng quên ở cạnh thiếu chủ đó nha!]

Kiều Nhung nghe vậy thì nhíu mày, dứt khoát lắc đầu: “Làm hai việc cùng lúc mệt lắm đó, ta muốn làm xong nhiệm vụ phụ này trước, sau đó mới nghĩ cách ở lại bên cạnh Đoạn Úc sau.”

Cầu Cầu kinh ngạc muốn rớt cằm: [Ký chủ à, cô không sợ thiếu chủ sẽ đề nghị ly hôn sao?]

Kiều Nhung không chút đắn đo: “Không sao hết, sau khi ly hôn, ta có thể tìm thân phận khác tiếp cận ngài ấy.”

Ví dụ như… Người đàn ông vừa nãy hẳn là trợ lý của anh nhỉ?

Phải rồi, cô cũng có thể tìm cơ hội làm trợ lý của anh.

Bạch Thần tự dưng trở thành trợ lý: …Khóc chít chít.

Cầu Cầu: […]

Được thôi, ký chủ đúng là ký chủ!

Kiều Nhung đang nghiêm túc vạch ra kế hoạch, kế hoạch đã tự mình tới tận nơi.

Cửa phòng bệnh lại được đẩy ra lần nữa, có tiếng bước chân vội vã dồn dập.

Người vừa tới hình như còn đang thở dốc: “Kiều Nhung, em không sao chứ? Sao đang yên lành lại gặp tai nạn xe cộ?”( truyện đăng trên app TᎽT )

Kiều Nhung cẩn thận nhớ lại giọng nói này, cô lục tìm trong ký ức của nguyên chủ một lát, nhận ra đây là người đại diện của nguyên chủ, Mạc Tuyết.

Cô mở miệng: “Là chị Mạc sao?”

Người nọ sững sờ, thận trọng hỏi: “Là chị đây, em làm sao vậy? Không nhận ra chị sao?”

Kiều Nhung yên tâm, lắc đầu bảo: “Không phải, em không nhìn thấy gì hết.”

Mạc Tuyết nín thở, vỗ ngực nói: “Ồ… Thì ra là không nhìn thấy ư… Cái gì??? Em không nhìn thấy… Em mù rồi sao???”

Kiều Nhung chớp hai mắt, không hiểu vì sao chị ta lại hoảng hốt như vậy.

Cầu Cầu giải thích: [Ký chủ, đó là người đại diện của cô, nếu cô không trông thấy gì thì cũng không thể làm việc.]

Kiều Nhung vừa nghe đã thấy cuống, nghiêm túc trả lời: “Chị Mạc yên tâm, em chỉ không nhìn thấy gì mà thôi, sẽ không ảnh hưởng tới chuyện ca hát, cho nên chị đừng hoãn việc của em nha...”

Mạc Tuyết: “…”

Trước nay chị ta chưa từng gặp nghệ sĩ nào chuyên nghiệp như vậy, đã mù rồi còn nghĩ tới công việc.

Kiều Nhung thấy Mạc Tuyết không trả lời, cô càng cuống hơn, lại tiếp tục mở miệng làm nũng: “Chị Mạc à…”

Nhưng lời thỉnh cầu còn chưa nói ra miệng đã bị một giọng nói thờ ơ ngắt ngang.

“Em đã thành ra như vậy rồi còn muốn làm minh tinh sao?”  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play